Lương Cừ cầm hạt châu trong suốt chỉ to bằng ngón cái kia lên, trong đầu không thể tin nổi.
Hơn 2600 điểm Tinh hoa Thủy Trạch?
Nếu so sánh về thể tích, tỉ suất thu nạp phải cao hơn nhiều so với trân châu của Trai tượng.
Nếu có thể thu nạp nó vào hôm trước, tổng số điểm Tinh hoa Thủy Trạch sẽ vượt qua một vạn bảy, không chừng thật sự có thể một phát đột phá cả khiếu thứ năm luôn...
Chuyện hôm qua như nước chảy về đông, không thể giữ lại.
Lương Cừ dập tắt suy nghĩ, cất hạt châu vào trong túi, nhưng một lúc sau, lại nhịn không được lấy ra đánh giá lần nữa.
Hắn càng nhìn càng thấy thật sự giống giọt nước mắt.
Sự bất quy tắc của ngọc trai, trân châu ốc biển, trân châu Trai tượng là do điều kiện sinh ra chúng.
Viên trước mắt này một đầu nhỏ một đầu to, nhìn sao cũng thấy bất thường, nhưng từ trên xuống dưới lại vô cùng trơn bóng, căng tròn, dường như chịu sức kéo mà rũ xuống một cách tự nhiên vậy.
Không phải là... nước mắt giao nhân đấy chứ?
Đoạn thời gian gần đây, Lương Cừ cũng ít đến thư viện, nhưng các loại thư tịch vẫn không ngừng xem, không ngừng học tập, trong rất nhiều tạp ký quả thật có ghi chép lại sự tồn tại của giao nhân, chỉ là mấy trăm năm đổ lại đây ít khi gặp được.
"Dưới Nam Hải có giao nhân, sống dưới nước như cá, dệt ra vải không thấm nước. Mỗi khi khóc sẽ tạo ra hạt châu"
Dưới ánh trăng như biển xanh kia, nước mắt cũng hoá thành hạt châu không chỉ là ảo mộng đẹp đẽ đơn thuần.
Lụa giao sản sinh từ đó càng là xuống nước không ướt, trắng thuần như tuyết.
Thậm chí tàn ác hơn một chút, bên trong một vạc dầu hạt cải nếu trộn lẫn một thìa dầu giao, thấm một cái bấc đèn, có thể đốt được hơn ngàn năm không tắt.
Nếu thật sự là nước mắt giao nhân thì có thể giải thích vì sao một hạt châu nho nhỏ lại chứa nhiều Tinh hoa Thuỷ Trạch như vậy.
Lương Cừ ngẩng đầu:
"Đầu Tròn, hỏi Đầu Sẹo xem, hạt châu của nó lấy được từ đâu?"
Hắn không có cách nào giao tiếp trực tiếp với Đầu Sẹo, cần Đầu Tròn thay thế chuyển lời.
Trao đổi một phen.
Đầu Sẹo lắc đầu.
"Không biết sao?"
Lương Cừ thở dài.
Theo lời Đầu Sẹo, thật lâu trước đó, Cá heo con trong bầy trong lúc chơi đùa ngẫu nhiên phát hiện ra hạt châu này, lúc ấy chỉ cảm thấy đẹp mắt cho nên vẫn luôn mang theo bên người.
Về phần vị trí, sớm đã không nhớ rõ nữa.
Đáng tiếc, một giọt nước mắt giao nhân có thể có nhiều Tinh hoa Thủy Trạch như thế, nếu là tìm được cả tộc đàn, để bọn chúng ngày ngày khóc, há chẳng phải sẽ phát tài sao?
Dường như phát giác được thủ lĩnh của thủ lĩnh rất thất vọng, Đầu Sẹo kêu to hai tiếng, tiến lên trước ngậm chặt góc áo, kéo Lương Cừ tiến về một nơi.
"Ồ?"
Lương Cừ không ngăn lại, thuận theo Đầu Sẹo đi vào hang động của bầy Cá heo, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều đồ vật thượng vàng hạ cám.
Tượng Phật cao nửa người, mũi tàu cực đại, pháp khí hoàn chỉnh...
Nhiều vô số kể, đều là bầy Cá heo góp nhặt từng chút một qua nhiều năm.
Khá lắm, có phải cứ là sinh vật sống dưới nước có chút trí tuệ đều thích cất giữ hàng mỹ nghệ của nhân loại không?
Lương Cừ cầm một cái bình hình lăng trụ lên, lạc khoản dưới đáy là của một vị Hoàng đế nào đó của Đại Càn.
Nung qua lò nung của tiền triều, đẹp thì đẹp thật đấy, nước men nội liễm bóng mượt, hình dáng đầy đặn, đường vân đỏ rực chảy xuôi theo thân bình, chỉ là thứ đồ chơi này hắn cũng không dám lấy ra dùng hay bán.
Lại nhìn tượng Phật.
Sinh động như thật, chất gỗ không tầm thường, ngâm trong nước không biết bao nhiêu năm mà không hề có dấu hiệu mục nát, hắn đứng bên cạnh càng có một cảm giác tâm thần bình yên.
Mặc dù ngoại hình nhìn không có gì kì lạ, nhưng Lương Cừ vẫn biết đồ tốt là do đâu.
Hắn trực tiếp quay tượng Phật lại, sờ chỗ phần sống lưng.
Người thợ làm ra bức tượng Phật này cũng là một cao nhân, bên ngoài gần như kín kẽ không chỗ hở, nhưng ở phía dưới vẫn để hắn sờ được một tấm che gần như không nhìn ra.
Hắn khẽ gõ, bên trong rỗng ruột.
Quả nhiên có thứ gì đó.
Đúng là đi ra ngoài, đồ tốt vẫn phải tự mình kiếm lấy.
Nếu không có văn hoá, không ít đồ tốt sẽ bị bỏ qua.
Tượng Phật sau khi làm xong, vì để cho tượng Phật có sinh mệnh, phải trang bị thêm một số thứ tượng trưng cho thần thức cũng như nội tạng.
Bình thường là để vào bên trong tượng Phật hoặc chỗ ngồi của tượng Phật một ít phù chú, quyển kinh, vàng bạc, bảo vật... tương đương với ngũ tạng lục phủ bên trong cơ thể người, cái này gọi là 'Trang tàng'.
Đây là một nghi thức đặc thù không thể thiếu khi tạc tượng trong Phật giáo.
Trang tàng tượng Phật thờ phụng trong chùa miếu không thể tùy tiện mở ra, nhưng cái trước mắt này chỉ cao nửa người, lại làm bằng gỗ, hiển nhiên là tư nhân cất giấu, không có nhiều kiêng kị như vậy.
Trước mắt vẫn đang ở trong nước, bên trong nếu như là kinh thư thì dính nước sẽ không tốt, để sau này mở sau, nói không chừng lão hòa thượng sẽ thích.
Không ngờ còn chưa bắt đầu để bầy Cá heo ra ngoài tìm kiếm bảo vật mà đã có nhiều thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Đầu Sẹo vô cùng vui vẻ, nó kéo theo Lương Cừ tiếp tục đi tiếp.
"Vẫn còn nữa?"
Lương Cừ đưa mắt nhìn 'đống đồ lộn xộn' đang chồng chất trước mặt, kinh ngạc đi theo sau lưng Đầu Sẹo.
Đáy hang.
Những sợi dây leo lấp lóe ánh sáng sinh trưởng dọc theo vách đá, chiếu sáng cả hang động.
Dưới nước có rất nhiều loại dây leo phát sáng tương tự như vậy, ban đầu, trong huyệt động nơi phát hiện ra A Uy và nấm linh chi cũng có một sợi dây leo thô to có thể phát sáng.
Dây leo thô to kia cứng muốn chết, cũng không chứa Tinh hoa Thủy Trạch, lúc nhai chẳng khác gì nhai cỏ khô.
Dây leo trước mắt này có phần tương tự, khả năng là cùng một chủng loại, dưới ánh sáng nhu hòa của đám dây leo đan xen, một khí cụ màu vàng dài bằng cánh tay lẳng lặng nằm trong đó, hiện ra màu kim loại sáng bóng nhàn nhạt, rất bóng mượt, tựa như là độ bóng hình thành nên do quá trình oxy hoá sau một thời gian dài.
Hình tượng đại khái giống như bản đơn giản hóa của một con hổ đang há to miệng, phía dưới miệng rộng là một đầu người đang hoảng sợ, hai chân và cái đuôi dài của con hổ này tạo thành hình tam giác, toàn thân trải đầy hoa văn phức tạp.
Kỳ quái chính là, rõ ràng con hổ này trông rất thô ráp, vô cùng đơn giản, nhưng nét hoảng sợ trên đầu người kia lại khiến người ta không rét mà run.
Xét về mặt chi tiết, nó giống như cái nậm, một loại bình đựng rượu.
(Nậm: một loại bình rượu thời cổ đại, miệng nhỏ bụng to)
Nhưng tạo hình quái đản như thế, đại khái không phải để lấy ra dùng, rất có thể là một loại lễ khí.
Hổ ăn thịt người?
Đầu Sẹo ở bên trái kêu to, Đầu Tròn ở bên phải không ngừng gật đầu.
"Nó là đồ sống sao? Lại còn xua đuổi được mãnh thú?"
Lương Cừ rất kinh ngạc, không hiểu sao một khí cụ nhìn có vẻ như làm từ đồng thau mà trên thực tế ngâm nước lại không gỉ, không biết đúc từ loại kim loại nào mà lại là đồ sống cho được, lại còn được bầy Cá heo coi như đồ đằng của mình.
"Có mãnh thú bị nó thương tổn sao?"
Lương Cừ nhìn Đầu Tròn, Đầu Tròn lại nhìn Đầu Sẹo, Đầu Sẹo sững người rồi lắc đầu.
"Chỉ là bị xua đi, không có tổn thương thực chất..."
Thần bí lại kỳ dị như vậy, chẳng trách bầy Cá heo tách nó ra với những 'vật sưu tập' bình thường khác, còn đặc biệt đặt ở chỗ sâu nhất trong hang.
Suy nghĩ hồi lâu, Lương Cừ tiến lên trước một bước.
Không có phản ứng.
Lại tiến lên một bước nữa.
Vẫn không có phản ứng.
Kỳ quái thật đấy, phương thức phán định của nó là gì vậy?
Theo như lời Đầu Sẹo, mãnh thú chỉ cần đến gần hang động là sẽ có phản ứng, hắn đã dán sát mặt rồi sao còn không có động tĩnh gì thế này.
Mãi cho đến khi tiếp cận đến phạm vi một bước chân, hắn đang định đưa tay ra lấy.
Năm ngón tay túm hụt.
Lương Cừ ngẩng đầu, phát giác ra mình đang đứng ở trên không cao vạn trượng, thế giới xung quanh trống không, không có bất kỳ thứ gì.
Đột nhiên, một ánh mắt sắc nhọn giáng xuống từ trên trời, rơi xuống đỉnh đầu hắn, tựa như mãnh hổ cúi đầu nhìn xuống.
Hắn không ngẩng đầu lên, lỗ chân lông toàn thân co hết cả lại, cơ bắp phần lưng không tự chủ được kéo căng ra, đứng thẳng tắp.
Bốn phương trên dưới, thiên địa mênh mang đều tràn ngập uy áp như núi.
Đột nhiên, Trạch Đỉnh trong thức hải sáng rực lên.
[Thu nhận một tia khí tức của loài hổ, được Thiên Ngô coi trọng, được một Ngu Văn]
Chỉ trong chớp mắt, tất cả đều tiêu tán đi hết.
Lương Cừ lảo đảo dựa người vào vách đá, lỗ chân lông toàn thân lại mở ra, mồ hôi lạnh túa ra ngoài.
Khí cụ Hổ ăn thịt người trên mặt đất lay động hai lần, tựa như đã mất đi cái gì đó, không còn thần vận nữa.