"Chẳng trách"
Lương Cừ đứng trên bậc thang quét mắt nhìn quanh.
Gió sông mênh mông, cờ bay phấp phới.
Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp khó có được, cả bến thuyền Thượng Nhiêu chật kín toàn người là người.
Thanh niên trai tráng đi qua đi lại, duy trì trật tự, đề phòng có người thừa cơ trộm vặt móc túi.
Chỉ riêng trấn Nghĩa Hưng đã có gần vạn người, tính thêm cả người từ các thôn trấn xung quanh tới nữa, thật sự đã vượt quá vạn, trên con đường đá xanh căn bản không còn chỗ đứng, bọn họ tựa như thủy triều xâm nhập vào kẽ đá ngầm, đứng chật ních từng ngõ hẻm nhỏ.
Nhiều người như vậy, dù chỉ là những âm thanh trò chuyện nho nhỏ, nhưng trùng điệp lên nhau cũng như sóng trào.
Lũ chim nước cả kinh không dám đặt chân xuống mái hiên, bay trên trời mãi không ngừng.
Đám người đứng lặng im, dần dần bình ổn lại không còn xao động nữa.
Các hộ nhà giàu theo thứ tự ngồi xuống chỗ của mình.
Ở phía trên cùng còn lại một cái ghế trống, lúc này chưa có ai ngồi, chủ nhân của chiếc ghế này đang đứng ở một bên, thấp giọng trò chuyện với Trần Triệu An.
Từng làn khói trắng của Canh hương uốn lượn thành những sợi dài, chỗ đầu que hương lóe lên ánh hồng, từng tia từng sợi lan về phía sau.
Công cụ dùng để tính thời gian trong các gia đình bình thường là bình đồng giọt nước, ở giữa có một mũi tên dựng thẳng, có đánh dấu khắc độ, chỉ cần đổ đầy nước vào là được, chỉ trong các trường hợp long trọng mới sử dụng đến Canh hương.
(Trung Quốc thời xa xưa dùng phương pháp "铜壶滴漏 – Đồng hồ trích lậu - Bình đồng giọt nước" để tính giờ, tức là dùng từng giọt nước rơi xuống từ một cái bình đồng để tính độ dài ngắn của thời gian. Nguyên lý hoạt động như sau: dưới đáy có một lỗ nhỏ, trong bình cắm đứng một mũi tên, trên mũi tên có rất nhiều dấu khắc chia mũi tên ra làm 100 phần bằng nhau. Khi nước được đổ đầy, nước bắt đầu giọt ra từ lỗ nhỏ dưới đáy, một ngày một đêm thì vừa hết nước trong bình.
Công cụ này có hai phần:
Phần trên chứa nước và có lỗ để nước chảy xuống
Phần dưới chứa nước nhỏ xuống và có một cái cọc khắc vạch tạo thành một thước đo thời gian
Khi nước lên đầy thêm một vạch nghĩa là 14 phút 24 giây đã trôi qua, khoảng thời gian này được gọi là một khắc. Sau này, khi đồng hồ phương Tây du nhập phương Đông, một khắc lại được làm tròn thành 15 phút.
Công cụ này được gọi là lậu hồ có nghĩa là bình nhỏ giọt, bởi vì cả hai phần chứa nước đều làm bằng đồng nên nó còn được gọi là đồng hồ - bình bằng đồng)
Canh hương là vạch thêm khắc độ trên loại hương thường dùng rồi cuộn thành các loại hình dạng khác nhau, có loại thậm chí có thể đốt liên tục vài ngày đến hơn mười ngày.
Bởi vì là đồ dùng một lần, đương nhiên quý hơn rất nhiều so với bình đồng giọt nước.
Cây Canh hương trước mắt này có dùng một sợi dây nhỏ treo quả cầu sắt ở phía dưới khắc độ, quả nhiên là mọi mặt đều tốt hơn so với lần tế tự trước đó, Lương Cừ càng thêm chờ mong phản hồi sau cùng.
Ánh hồng lan tràn đến phía trên sợi dây nhỏ, đốt cháy vòng dây.
"Coong!"
Quả cầu sắt rơi vào trong mâm kim loại bên dưới, phát ra tiếng vang thanh thúy, lăn một vòng quanh mép bàn sắt, hai vết khắc rõ ràng hiện lên ở mặt ngoài.
Giờ Ngọ hai khắc.
"Đến lúc rồi"
Trần Triệu An gật đầu, nghiêng đầu truyền lời.
"Đánh trống"
Trần Đồng Dân chạy xuống phía dưới, hô to.
"Đánh trống!"
Hán tử mình trần cầm chùy đột nhiên vực dậy tinh thần, rống to một tiếng, hai tay vững vàng đánh xuống.
Thùng!
Tiếng trống xông lên tận trời cao, tro bụi tung bay trong cột ánh sáng.
Thùng!
Thùng! Thùng!
Thùng! Thùng! Thùng!
Sáu mặt trống lớn đồng loạt rung lên, cuồn cuộn như sóng gầm, đợt sau cao hơn đợt trước, càng ngày càng trầm hùng.
Tro bụi trên mặt đất cũng bị hất tung lên, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Chỉ một lát sau, toàn thân hán tử mình trần đã chuyển thành màu đỏ thẫm, hắn lại rống to một tiếng, một kích cuối cùng nặng nề đánh lên trên mặt trống, sáu tráng hán gần như trong nháy mắt dừng đánh trống.
Thanh âm bình ổn lại.
Người có mặt tại đây phảng phất như mới chạy ra từ trong cơn mây mưa sấm chớp, trong lỗ tai vẫn còn kêu ong ong, mãi vẫn không nghe thấy âm thanh khác.
"Thượng sinh!"
Thanh âm của lão Tư Tế vừa to vừa vang, vang vọng khắp bến thuyền.
Tiếng trống lại vang lên, lần này nhẹ nhàng mà có lực.
Trần Kiệt Xương dẫn đầu, đẩy theo chiếc xe từng bước tiến lên, trên xe là 'Lan Thọ' đã bị dây thừng trói chặt.
Quần chúng vây xem trong lòng chấn động, nhưng lại không dám mở miệng nói chuyện, sợ xúc phạm tới Hà Thần.
Lâm Tùng Bảo và Lý Lập Ba đi ngay phía sau.
Bên cạnh Lý Lập Ba có mấy vị đại hán đi cùng, những người này đều là Võ giả trên trấn, cùng nhau hỗ trợ đẩy chiếc xe đặc chế, chầm chậm tiến lên.
Thân thể cường tráng của Thủy thú màu đỏ thẫm tạo nên sự xung kích cũng như rung động không gì sánh kịp cho mọi người, quần chúng không nhịn được nữa, tiếng ồn ào náo động một cách đầy kìm nén vang lên.
Ba thú quá nặng, nhất là Thủy thú màu đỏ thẫm, không thể treo lên cao giống như heo dê bò được, chỉ có thể để ở trên xe hạ thủ.
Con ngươi Thủy thú màu đỏ thẫm đột nhiên co rút lại, liều mạng muốn giãy giụa nhưng lại không làm được gì.
Toàn thân trên dưới không có một khối cơ bắp nào chịu nghe lời nó, chỉ có thể bất lực cảm nhận lưỡi đao nhọn lạnh lẽo đè lên cổ.