[Lỗ Xoáy: Tạo ra một cơn xoáy chứa đựng nước, dung nạp bên người, bằng một phần nghìn năng lực điều khiển nước]
Trước khi tổ chức buổi hiến tế Hà Thần, khả năng điều khiển nước của Lương Cừ trong sông Giang Hoài là gần tám nghìn tấn.
Sau khi Độ chiếu cố tăng lên, trải qua một đêm thử nghiệm, hắn xác nhận, khả năng điều khiển nước của mình đã vượt qua một vạn hai nghìn tấn.
Chỉ là không rõ sự tăng lên do Độ chiếu cố mang lại này rốt cuộc có được tính là khả năng điều khiển nước của bản thân hắn không.
Độ chiếu cố cung cấp một đòn bẩy, để Lương Cừ có thể dựa vào thực lực, ở Độ dung hợp tương đương, điều khiển được một lượng nước lớn hơn.
Tựa như hai người tình đầu ý hợp, phối hợp với nhau làm việc tự nhiên sẽ nhẹ nhõm vui vẻ hơn.
Nếu như chỉ có một người làm, không phải không làm được, chỉ là vô cùng mệt mỏi, hiệu quả sẽ kém hơn không ít.
Hơn nữa, cái gọi là lỗ xoáy này, chỉ có thể cất giữ nước, hay là...
Nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Tám tấn hay mười hai tấn thì cứ thử một lần là biết.
Lương Cừ đứng dậy, đang định đi vào trong viện, mới đi được một nửa, đầu đột nhiên nặng trĩu, lại ngã ngồi xuống bồ đoàn.
?
Không phải chứ, do không ngủ đủ hay thế nào đây?
Không đến mức thế chứ.
Võ Sư cảnh giới Bôn Mã tuy một ngày không ngủ sẽ buồn ngủ, nhưng cũng không đến mức choáng đầu, càng sẽ không xuất hiện tình trạng ngồi lâu dẫn đến đại não thiếu máu.
Ngồi trên bồ đoàn nghỉ một lúc, lần này đứng dậy không còn váng đầu như lúc nãy nữa, chỉ là đầu vẫn cảm thấy nặng trĩu.
Sắc mặt Lương Cừ ngưng trọng, đưa tay tự bắt mạch.
Học tập lâu như vậy ở Y quán, bệnh nặng không biết chữa nhưng đối với việc phán đoán cơ thể khỏe mạnh hay không hắn vẫn làm được.
Không nổi không chìm, không mạnh không yếu, không nhanh không chậm.
Mạch tượng ổn định, khí huyết tràn đầy, không có bệnh gì, vô cùng khỏe mạnh.
Chẳng lẽ thầy thuốc không thể tự bắt mạch cho mình?
Đối với Võ giả mà nói, đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy, tuyệt đối không bình thường, Lương Cừ không còn tâm tình nghiên cứu năng lực mới, vội vàng chạy đến gõ cửa sương phòng phía Tây.
Lão hòa thượng bỏ quyển trục trong tay xuống, mở cửa phòng ra, nghe Lương Cừ kể, hai người cùng nhau đi tới ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, lão hòa thượng đưa tay ra bắt mạch cho hắn.
"Đại sư, thế nào? Có vấn đề gì không?"
"Mạch tượng bình thường, không bệnh không tật"
Lương Cừ nhíu mày:
"Nhưng đầu ta choáng váng, nặng trĩu, buồn ngủ"
Lão hòa thượng nhíu mày:
"Gần đây ngươi có ăn thứ gì đặc biệt không?"
"Thứ đặc biệt?"
Lương Cừ lập tức nghĩ đến giữa trưa mới nếm qua cá chiêng vàng.
Trời ạ, bên trong con cá này có độc sao?
Lão hòa thượng nhìn biểu hiện của Lương Cừ liền biết hắn đang suy nghĩ gì, lắc đầu:
"Cũng chưa chắc là có độc, trên người ngươi không có bất kỳ dấu hiệu gì của việc trúng độc, có lẽ là chuyện tốt.
Đầu óc cảm thấy choáng váng, hơn phân nửa có liên quan tới thần thức, có lẽ là một Bảo vật có thể gia tăng cường độ thần thức, thứ có hiệu quả như vậy cũng không thấy nhiều"
Cường độ thần thức?
Lương Cừ đưa tay đỡ trán.
Hắn cảm thụ tỷ lệ mà mấy Thú chiếm cứ trong liên kết tinh thần.
Tựa hồ, dường như, quả thật ít đi một chút?
Đúng như lời lão hòa thượng nói, Bảo vật có thể gia tăng cường độ thần thức cực ít, hắn ngược lại không nghĩ tới phương diện này.
"Thế nào rồi, có phát hiện gì sao?"
"Đa tạ Đại sư đã giải đáp nghi hoặc"
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực.
Tâm tình Lương Cừ hơi dịu đi.
Hắn khống chế Thủy thú chủ yếu vẫn là dựa vào thần thức.
Theo lý thuyết, thần thức càng mạnh, có thể khống chế được càng nhiều Thủy thú, mà Thủy thú cũng càng mạnh.
Trước đây, con đường duy nhất để tăng thần thức là tăng theo thực lực, không ngờ rằng, hôm nay ngẫu nhiên thu hoạch được cá chiêng vàng lại có hiệu quả này.
Chỉ là đầu óc quá choáng váng, không biết khi nào sẽ kết thúc.
Lương Cừ tựa như học sinh vì kịp giờ học lúc 8h sáng mà ngồi dưới lớp nghe giảng, buồn ngủ díu cả mắt.
Nghi hoặc được giải đáp, hắn vực dậy tinh thần, xoay người nhảy vào giếng nước bên trong viện, thuận theo giếng nước đi vào hồ nước.
Nhắm mắt cảm thụ vị trí của lỗ xoáy.
Tất cả năng lực của Trạch Nhung đều giống như cơ quan tự nhiên mọc ra trên người hắn, không cần dạy cũng biết nên sử dụng như thế nào, tựa như chớp mắt, nói chuyện, ăn cơm.
Chỉ là lần đầu tiên sử dụng sẽ không quá thuần thục.
Chấn động vô hình khuếch tán trong hồ nước.
Lão Trai tượng không biết Lương Cừ lại làm trò quỷ gì, sợ tai bay vạ gió, vội vàng xê dịch qua bên cạnh.
Sóng nước khuếch tán, thấm ướt đá ngầm nâu xám, một cái lỗ thần kỳ đột ngột hiện ra ở trước người Lương Cừ, trong lúc đó, tất cả dòng nước tranh nhau chảy ngược, khuấy lên vòng xoáy.
Áp lực nước cân bằng trong hồ bị phá hủy, nước bên trong mạch nước ngầm liên tục tràn lên, bổ sung lại mực nước bị hạ xuống.
Chỉ trong thời gian một nhịp hô hấp, dòng nước cũng không còn cách nào tràn vào lỗ xoáy nữa.
Đã đầy.
Lương Cừ rõ ràng cảm giác được trên người mình có thêm một bộ phận dòng nước có thể tự do điều khiển, vị trí cụ thể không biết ở đâu, thể tích ước chừng khoảng tám mét khối trở xuống.
Quả nhiên chỉ có tám tấn, dựa vào năng lực thực tế của hắn.
Lương Cừ cúi đầu xuống, nhìn về phía Trai tượng dưới chân, dùng sức nhảy lên.
"Lão Bối, có cảm giác ta nặng hơn không?"
"Không..."
Không thay đổi trọng lượng.
Lương Cừ đạp lên mặt nước, trở lại trên bờ.
Lại mở ra lỗ xoáy, dòng nước mãnh liệt tuôn ra, toàn bộ hồ nước dâng lên sóng lớn, đập vào vách hồ nước, không ít bị tràn ra ngoài, rồi lại thuận theo khe hở đá ngầm chảy trở về.
Mở ra rồi đóng lại, Lương Cừ chơi đến quên trời quên đất.
Cùng với độ thuần thục tăng lên, tốc độ đóng mở của lỗ xoáy càng lúc càng nhanh, chỉ trong vòng nửa nhịp hô hấp là có thể thu nạp hoặc phun ra toàn bộ tám tấn nước.
Chỉ là phương thức thu nạp không giống như trong tưởng tượng lắm, cũng không phải là đột nhiên xuất hiên một cái lỗ, tất cả nước đều chảy vào bên trong, mà cái lỗ này hoàn toàn vô hình, càng giống như là gấp lại không gian.
Tựa như viết chữ lên trên một quả bóng, rồi lật quả bóng lại từ trong ra ngoài, quả bóng không thay đổi nhưng bên trong lại có thêm những con chữ.
Nước cứ như vậy bị thu nạp ở trên người hắn, hơi giống như một vòng lặp vô tận, kết nối không gian bên trong và bên ngoài bằng cách lật nó ra.
Lỗ xoáy có thể thu nạp những thứ khác không?
Lương Cừ bẻ một cục đá to bằng nắm đấm ở trong hồ nước, trở lại trên bờ, một lần nữa mở lỗ xoáy ra.
Nước trong hồ bị hút vào trong, mãi cho đến khi hút đầy, hòn đá bụp một tiếng chìm vào đáy nước.
Dòng nước đẩy hòn đá tới bên tay, Lương Cừ bóp nát nó, bóp thành từng khối to bằng ngón cái, muốn thử một lần nữa.
Soạt.
Hòn đá lớn bằng đầu ngón tay vẫn rơi vào trong nước, không bị đưa vào trong lỗ xoáy.
Chỉ có thể chứa nước sao?
Lương Cừ cũng không quá thất vọng, ít nhất so với lúc ban đầu, hắn có thêm một năng lực nữa, tương đương với việc mang theo một hồ nước bên người.
Tuy hồ nước này vô cùng nhỏ, số lượng dự trữ chỉ có tám tấn, nhưng về sau khẳng định sẽ không ngừng tăng trưởng, thậm chí có thể thay đổi địa hình bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu.
Hơn nữa nghĩ theo chiều hướng tốt thì người trưởng thành một ngày uống lượng nước là ba cân, tám tấn chính là một vạn sáu ngàn cân, hắn mang theo trong người lượng nước uống đủ mười bốn năm.
Võ giả càng có thể chịu khát, con số này càng có thể kéo dài tới hai mươi năm.
Về sau tới sa mạc, không cần phải lo lắng vấn đề hết đạn cạn lương.
Sau khi bình tĩnh lại và trải nghiệm năng lực mới xong, Lương Cừ chuẩn bị về phòng ngủ tiếp một giấc, nhưng còn chưa về phòng, Phạm Hưng đã vội vàng chạy từ chỗ cửa trước đến.
"Lão gia, có người tìm ngài"
"Ai?"
"Không biết, nghe nói là quản sự của thương hội Thiên Bạc, tới đưa thiệp mời cho ngài"
Thiệp mời của thương hội Thiên Bạc?
Sớm không tới, muộn không tới.
Không đúng, giờ vẫn đang là buổi chiều.
Lương Cừ đành phải nhẫn nại một phen, chạy tới sảnh đường gặp khách.
"Lương đại nhân đúng là anh dũng tuấn tú, thiếu niên phong nhã hào hoa, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt"
Một người trung niên với chòm râu dê đi xuyên qua đình viện, tiến vào đại sảnh.