Từ sau khi bái sư, hắn không mua thêm quần áo bình thường gì nữa, chỉ mua vài đôi giày với tất.
Cứ mỗi lúc đổi mùa, sư nương đều sẽ phái người mang quần áo tới, kiểu dáng rất không tồi.
Một hội đấu giá mà thôi, không cần thiết mặc quần áo quá lộng lẫy, có thể nhận được thiệp mời đều là người có thân phận không tầm thường, bọn Từ đại ca nhất định cũng có, muốn ăn mặc lộng lẫy hơn bọn họ sao?
Đây không phải là cố ý tự làm mất mặt à?
Cài túi thơm lên, cất kỹ lệnh bài, giờ Thìn một khắc, Lương Cừ cầm theo thiệp mời cưỡi lên Xích Sơn xuất phát về phía huyện Bình Dương.
"Buổi sớm mây từ bến nam bay quanh nóc nhà chạm vẽ
Chiều cuốn rèm châu ngắm cảnh mưa núi Tây"
Lương Cừ đi xuyên qua phố, ngước nhìn tòa lầu cao trước mắt.
Ngày xưa đến huyện Bình Dương, chỉ đi mấy chỗ như Dương phủ, bến thuyền, thư viện, y quán, đều ở phía Đông Nam, về căn bản chưa từng tới phía Tây.
Hoàn toàn không biết chỗ đất bằng phía Tây lại mọc lên một tòa lầu cao ba tầng này.
Rường cột chạm chổ, oanh yến lượn lờ.
Tính sơ qua, toàn bộ tòa nhà Thiên Bạc này phải cao hai mươi lăm mét.
Tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng cao ít cũng phải tám mét, dù chưa tiến vào vẫn có thể đoán được bên trong rộng lớn, hào khí đến mức nào.
Chỉ là...
Hình dạng và cấu tạo của toà lầu cao khiến Lương Cừ cảm thấy có phần quái dị, cứ cảm thấy loại toà nhà với sảnh đường rộng này có cảm giác không đúng.
Phảng phất như... một cây đại thụ nhiều lớp?
Lương Cừ khẽ kẹp bụng ngựa, Xích Sơm ngầm hiểu ý tăng tốc, đi qua một con đường mới phát hiện toàn bộ phía bên ngoài tòa nhà Thiên Bạc đã chật như nêm.
Hội đấu giá của thương hội Thiên Bạc người bình thường không vào được, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc bọn họ ở bên ngoài xem náo nhiệt.
Có người, tự nhiên sẽ có gánh hàng rong, gánh theo đòn gánh vừa đi vừa rao, có mì hoành thánh, bánh bao, mứt quả.
Trước cửa tòa nhà Thiên Bạc cũng bị vây kín, chen chúc nhau.
Lương Cừ bất đắc dĩ xoay người nhảy xuống dắt ngựa đi, vóc dáng hắn cao một mét tám sáu, cao hơn nửa cái đầu so với người bên cạnh, vừa liếc mắt nhìn đã thấy diễn xiếc ảo thuật trong đám người.
Là một cậu bé mười ba mười bốn tuổi một chân đứng ở trên cọc gỗ, trên đỉnh đầu là một chiếc vạc lớn.
Thời tiết oi bức khiến cho trên cổ cậu bé phủ thêm một lớp mồ hôi, vô cùng đều, nhìn qua giống như được bôi lên vậy.
Vạc lớn kia ít cũng phải lớn bằng một nửa cậu bé, từ tay cho đến chân rồi đến cổ, tất cả đều đang run rẩy, gân xanh nổi lên, tựa như những con rắn vặn vẹo ở dưới lớp da, khiến cho người ta không khỏi hoài nghi liệu có phải ép máu bên trong người ra hết không.
Lương Cừ dắt ngựa đi qua, người xung quanh không tự chủ mà tránh đi.
Hắn mặc một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng, ngay cả nếp gấp cũng không có, còn toả ra mùi hương liệu nhàn nhạt, nhìn thế nào cũng không giống người bình thường.
Tạp kỹ giang hồ tương tự như vậy Lương Cừ trước giờ cũng ít thấy, cho nên khó tránh khỏi dừng chân nhìn một lúc.
Nghe nói theo quy củ giang hồ, nếu vạc lớn trên đỉnh đầu bị rơi xuống, vậy thì phải nuốt hết chỗ gốm rơi nát đó.
"Lương Cừ! Nhìn gì đấy?"
Lương Cừ ngẩng đầu lên.
Mấy người Nhiễm Trọng Thức đứng ở cửa tòa nhà Thiên Bạc vẫy gọi hắn.
"Tới đây!"
Đều chẳng dễ dàng gì.
Lương Cừ sờ túi, từ bên trong móc ra một hạt bạc vụn to bằng móng tay, giá trị khoảng một đồng, ném vào trong chén vỡ đặt trước người cậu bé, khiến cho người đàn ông đứng bên cạnh điên cuồng cảm ơn.
Cậu bé nuốt ngụm nước bọt, trên khuôn mặt toàn là mồ hôi nặn ra một nụ cười, đỡ vạc càng thêm có lực hơn.
"Nhiễm đại ca, Hạng đại ca, Bạch đại ca"
Lương Cừ tới trước mặt đám người, tự có sai vặt đi đến dắt ngựa.
Hạng Phương Tố liếc nhìn phía sau:
"Mấy trò tạp kỹ giang hồ này có gì đáng xem đâu?"
"Cảm thấy mới lạ, trước kia cũng chưa từng thấy qua"
"Đi thôi, ngươi đến đây thì cũng đã nhận được thiếp mời rồi đúng không, cùng vào đi dạo nhé?"
"Được"
Quản sự ở cửa xem qua thiệp mời, khom người dẫn đoàn người vào trong.
Lương Cừ đi theo đám người xuyên qua một hành lang, đi vào đại sảnh rộng lớn, vừa tiến vào đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Không chỉ hắn, xung quanh cũng còn có rất nhiều người dừng chân, cảm nhận sự rung động từ sâu trong nội tâm.
Toàn bộ đại sảnh gần như một cái quảng trường, bên trong không có một cây cột trụ nào, duy nhất chỉ có ở vị trí trung tâm là một cây cổ thụ vô cùng thô to!
Thân cây xanh như ngọc, cành cây tráng kiện um tùm vươn ra bốn phương tám hướng, quấn quanh nhau như những con rắn lớn, kết thành một cái đỉnh lớn, đỡ toàn bộ tầng hai!
Đây là thứ đồ chơi gì vậy?
"Lương huynh đệ chắc chưa thấy thứ này bao giờ nhỉ". Nhiễm Trọng Thức vỗ bả vai hắn:
"Cây cầu vồng bích ngọc, toàn bộ tòa nhà Thiên Bạc dưới chân chúng ta đây đều mọc ra từ trên gốc cây kia đấy!"