Chương 449: Lắng nghe vạn vật (2)
"Ba bữa? Có thấy mặt trời trên cao nóng thế nào không? Hai canh giờ là thối rữa rồi, ta đem đi ướp thì phải tốn bao nhiêu muối? Nhiều lắm là hai bữa!"
Người trung niên vừa nói vừa mở hầu bao, lấy ba đồng tiền hơi ngả màu đen từ bên trong ra.
"Thấy chưa, trên người ta hôm nay chỉ có ba đồng thôi! Không có nhiều hơn đâu, bán hay không nói một câu, không bán thì ta đi chỗ khác mua.
Giờ Thìn sắp qua đến nơi rồi, trời càng lúc càng nóng, cá này của ngươi sợ là ba đồng cũng không bán được đâu!"
"Bán bán bán, ba đồng thì ba đồng"
Chủ quán thua trận, dùng dây cỏ xuyên qua mang cá, buộc thắt nút lại.
Người trung niên trả tiền, vui mừng xách theo cá lớn, đang định về nhà làm món cá xông khói để dành cũng ăn được hai ngày, một bàn tay lớn đã đè lại bờ vai của hắn.
"Lá gan của ngươi có vấn đề"
"Cháu trai nào chửi ông nội ngươi đấy... Mẹ ơi, Lương gia!"
Người trung niên trầm mặt quay đầu, thấy thanh niên cao ráo đứng phía sau mình, một nửa câu chửi trong miệng cùng với đầu lưỡi nuốt hết vào trong bụng, chờ đến khi một lần nữa lên tiếng, cái cằm cũng run cả lên.
Lương Cừ cũng không tức giận, chỉ vỗ bả vai người trung niên, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.
Lá gan của ta có vấn đề?
Người trung niên lúc này liền luống cuống.
"Cái gì, vấn đề gì vậy?"
Lương Cừ lắc đầu, hắn chỉ học qua nửa năm kiến thức ở y quán, phần lớn tập trung vào ngoại thương, gãy xương, chảy máu và dược lý cơ bản, còn về những kiến thức liên quan tới bên trong cơ thể thì hắn ít tìm hiểu, không thể nắm rõ được.
Chỉ là, vấn đề của người đàn ông trước mắt này... không nhỏ.
Người bình thường có ngũ lao thất thương, trên cơ thể hoặc nhiều hoặc ít cũng có chỗ không khỏe mạnh.
(Ngũ lao thất thương; ốm yếu nhiều bệnh. Theo cách gọi của Đông y, ngũ lao chỉ sự thương tổn của ngũ tạng: tâm (tim), can (gan), tì ( lách), phế (phổi), thận (cật). Thất thương chỉ sự thương tổn của ngũ tạng nói trên về hình (thân thể) và chí (ý chí): quá no thương tì, giận dữ thương can, vác nặng ngồi lâu thương thận, mình rét uống lạnh thương phế, lo buồn suy nghĩ thương tâm, mưa gió nóng rét thương hình, lo sợ không điều độ thương chí)
Tựa như hai ngư dân lúc trước, cho dù trẻ tuổi, nhưng một vị thì thọt chân còn một vị thì còng lưng.
Chỉ có người đàn ông trước mắt này, tin tức mà âm thanh mang tới rất nghiêm trọng, 'suy yếu' đến trình độ vô cùng đáng sợ.
"Cơ thể gần đây có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có, không có". Hai cánh tay nam nhân không tự chủ được sờ loạn khắp nơi, run giọng nói:
"Lương gia, ngài là đại nhân vật, sẽ không lấy dân đen chẳng hề quan trọng như ta làm trò cười, thật sự... thật sự có vấn đề sao?"
Lương Cừ gật đầu.
Giai đoạn đầu không có triệu chứng, vấn đề của lá gan lại vô cùng lớn...
Hắn đại khái biết người đàn ông trung niên này mắc bệnh gì, tám chín phần mười là ung thư.
"Tới Trường Xuân Đường trên trấn xem xem, y thuật của đại phu kia không tệ đâu"
Lương Cừ cho người đàn ông nửa lượng bạc, quay người rời khỏi ngõ nhỏ.
Hắn không biết mình nói tình huống ra như vậy là đúng hay là sai.
Nếu không nói, người đàn ông kia có lẽ còn có thể trải qua một đoạn thời gian ngắn không buồn không lo. Nhưng nếu nói, ngược lại...
Nửa lượng bạc này coi như là tiền bồi thường đi.
Trong ngõ nhỏ, người đàn ông cầm nửa lượng bạc, thần sắc hoang mang trước nay chưa từng có, xách theo con cá mè trắng vội vàng chạy tới Trường Xuân Đường.
Trần gia bên cạnh Lương trạch.
Một nhà Trần Khánh Giang đang trộn bùn đất, lại thêm vôi và xỉ than, chuẩn bị dựng thêm một nhà lá ở trong sân.
Một con lừa còn chưa trưởng thành hoàn toàn bị buộc vào cọc gỗ, đang đi đi lại lại vòng quanh cọc gỗ, trong tiếng kêu ngập nỗi 'bất an', 'mệt mỏi', 'sợ hãi'.
"Trần thúc, sao không gọi người ngoài tới làm cho?"
"A Thủy tới rồi à, cũng không có nhiều việc, tự làm cũng không mất bao nhiêu thời gian, A Đễ, nhanh đi pha trà"
Trần Khánh Giang đứng dậy, bảo vợ về phòng rót nước.
"Không cần đâu, ta còn có việc không ở lại uống trà được, qua đây tặng mọi người ít đồ thôi"
Lương Cừ phóng đại thính giác, lần lượt nghe qua một lần trên người những người ở đây, xác nhận không có vấn đề gì, lấy hai cánh hoa sen bằng gỗ từ trong ngực ra, là hai cánh nhỏ nhất, to bằng mắt trâu.
"A Đễ tỷ, hai thứ đồ chơi nhỏ này, lúc nào dùng mảnh vải khâu chúng nó lại, đừng để có lỗ hổng, lại làm một cái túi nhỏ nữa, đeo trên cổ Tiểu Thuận Tử và Tiểu Khê, nhớ lúc nào cũng mang theo đấy, có chỗ tốt"
A Đễ rửa tay trong thùng nước bên cạnh, cẩn thận nhận lấy hai cánh hoa sen.
Dưới ánh mặt trời, cánh hoa sen có màu hổ phách hiện ra đường vân tơ vàng mỹ lệ, vừa nhìn đã biết là bất phàm.
Trần Khánh Giang không biết cánh hoa sen kia được làm từ gỗ gì, chỉ cảm thấy quý giá, bằng không sao phải dùng đến hai lớp vải bọc, hắn vội vàng từ chối.
"Không quý giá đâu, còn không bằng con cá chép rồng lưng xanh mà Trần thúc cho ta lần trước đâu. Cứ như vậy đi, ta còn có việc bận, đi trước đây"
Lương Cừ đối với chuyện này rất thành thục, phất tay, quay người rời đi, không cho Trần Khánh Giang bất kỳ cơ hội nào để từ chối.