Lý Lập Ba nhận lấy chén trà từ tay Phạm Hưng Lai, uống ừng ực mấy ngụm liền, há to miệng thở dốc.
Toàn bộ bến thuyền đều giới nghiêm, các Hà Sử nhận được mệnh lệnh đều chạy đi thông báo, hắn một khắc cũng không dám ngừng lại, là cố kiềm sự mệt mỏi mà chạy đến đây.
Lương Cừ đã nhận được thông tin từ trước, đương nhiên không dám chậm trễ, vội quay lại phòng ngủ, mở tủ ở cuối giường ra.
Y phục, áo choàng, lệnh bài đều được xếp ngăn nắp trong đó, phía trên cùng là hai tấm giáp tay bằng vonfram lập lòe ánh vàng sẫm.
Về mặt vũ khí, Bách luyện huyền thiết đại cung, Phục ba trường thương, Thanh lang chủy thủ, tất cả đều mang theo.
Phần eo đeo thêm một ống đựng mũi tên nữa.
Ban đầu lúc bắt giữ Kình Bang, ống đựng mũi tên đi kèm tổng cộng chỉ có 12 mũi tên, toàn bộ đều dài hơn 3 thước, cả thân màu đen, đầu mũi tên tỏa ánh sáng lạnh lẽo, không phải là đồ vật tầm thường.
Hắn gõ bàn.
A Uy đang nằm rúc trên bàn ngủ say bay đến cổ tay Lương Cừ, đầu và đuôi hợp lại với nhau, hóa thành một chiếc vòng màu xanh vừa vặn.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề hết xong, Lương Cừ đi theo Lý Lập Ba đến bến thuyền, có quân sĩ đang chèo thuyền nhỏ chờ đợi ở đây, tổng cộng ba người, có hai người tay cầm đuốc, đứng giữa bóng đêm.
Quân sĩ đi đầu chắp tay thi lễ.
"Lương đại nhân chuẩn bị thỏa đáng rồi chứ?"
"Đã chuẩn bị đủ hết."
"Mời lên thuyền."
"Được!"
Thuyền nhỏ bất ngờ chìm xuống 3 thước, mấy quân sĩ thấy vậy đều không lấy làm lạ.
Chưa kể đến trọng lượng của bản thân Võ giả, chỉ binh khí thôi đã chẳng có cái nào là nhẹ.
"Vậy ba vị quân gia, ta đi trước nhé?"
Lý Lập Ba cáo từ, đưa đến đây, nhiệm vụ của Hà Sử như hắn coi như đã hoàn thành xong.
Ba vị quân sĩ không có dị nghị gì, dõi mắt nhìn Lý Lập Ba rời đi, vung mái chèo chèo thuyền rời khỏi bến.
Những giọt nước bắn lên từ mái chèo đều rơi xuống sông.
Bởi có lệnh giới nghiêm nên không có ngư dân nào chèo thuyền ra khơi, quán trà quanh đó không một bóng người, toàn bộ trấn Nghĩa Hưng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng mái chèo đập nước.
Sóng gợn đánh tan ánh trăng.
Một thuyền bốn người, đều không nói gì.
Đi được một nửa, Lương Cừ thấy bên bờ thỉnh thoảng có quân sĩ cầm theo đuốc đi tuần tra, dọc đường, những gương mặt quen thuộc ở Hà Bạc Sở đi qua, hoặc cưỡi ngựa hoặc đi bộ.
"Những người khác không ngồi thuyền sao?"
Quân sĩ dẫn đầu ôm quyền đáp:
"Bẩm Lương đại nhân, nhân thủ không đủ, chỉ có thể phái đi một lượng thuyền nhỏ, những người khác, tự mình nghĩ cách."
Lương Cừ gật đầu, không nói gì nữa.
Đến bến thuyền Bình Dương, trên lan can lâu thuyền cắm đầy bó đuốc, ánh lửa bập bùng soi sáng cả một vùng xung quanh.
Thuyền nhỏ không cập bờ, chở theo Lương Cừ đi thẳng tới phía dưới lâu thuyền, cầu thang dài bằng gỗ vươn xuống đã thu lại, chỉ ném xuống mấy chiếc thang bằng dây thừng ở bên cạnh thuyền.
Lương Cừ không hấp tấp nhảy lên, hắn cõng theo trường cung, trường thương, thành thật tóm lấy dây thừng trèo lên thuyền.
Lúc này đã là giờ Tuất ba khắc, bầu trời một mảnh tối đen.
Đứng trên boong thuyền nhìn xuống dưới, các quân sĩ lấy lâu thuyền làm trung tâm, cứ cách hai mươi bước lại có một ngọn đuốc, lẳng lặng đứng trong bóng tối của những ngôi nhà trên phố.
Bọn họ tỏa ra bốn phương tám hướng thành những đường lửa dài mà mảnh, cắt ngang toàn bộ huyện Bình Dương.
Lá cờ trên đỉnh lâu thuyền bay phần phật giữa không trung, củi cháy lách tách, các kỵ binh phi nước đại trên đường phố nhằm truyền mệnh lệnh, dẫn theo quan viên tập hợp ở bến thuyền.
Một trận gió đêm thổi qua, mang theo hơi nước, y phục của Lương Cừ cũng có chút ẩm ướt.
Vậy mà lại có nhiều người như thế.
Lương Cừ vuốt phẳng y phục, ngưng tụ ra mấy giọt nước, miết trên đầu ngón tay, chúng nhanh chóng được gió đêm thổi khô.
Lúc toàn bộ Hà Bạc Sở đến đây tạo nên thanh thế cực lớn, tổng 10 con thuyền, trong đó có hai lâu thuyền làm thủ lĩnh, số còn lại có không ít chiến thuyền, xuống dưới nữa là thương thuyền, có lẽ trên chiến thuyền kia đều là quân sĩ.
"Lương đại nhân, mời đi bên này."
Ba vị quân sĩ kéo dây xích sắt thu lại thuyền nhỏ, người dẫn đầu dẫn Lương Cừ lên tầng 2 của lâu thuyền, dùng chìa khóa mở cửa một căn phòng nhỏ.
Căn phòng rất nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi.
Một chiếc giường đơn, một chiếc bàn dài, trên bàn đặt cố định một chiếc hộp, trong hộp là bút giấy nghiên mực, trong góc phòng còn có bô, nắp và phía trên phía dưới đều có khóa, hiển nhiên đây là phòng riêng của Lương Cừ.
"Chúng ta phải đi rất lâu sao?"
Quân sĩ lắc đâì:
"Thuộc hạ không rõ, chỉ làm việc theo mệnh lệnh."
Lương Cừ chỉ mấy vị Võ sư đang lục tục lên thuyền:
"Bọn họ ở đâu?"
"Phòng của họ ở phía dưới boong thuyền, là phòng tập thể. '
"Làm phiền ngươi rồi."
"Là chức trách của thuộc hạ, Lương đại nhân còn điều gì cần phân phó nữa không?"
"Không."
"Nếu đã như vậy, trước khi ra khơi, mong Lương đại nhân đừng tùy ý đi lại, thuộc hạ xin cáo lui."
"Được,"
Binh sĩ chắp tay lui xuống.
Chờ đến khi người đã rời đi, Lương Cừ bỏ trường thương và trường cung trên lưng xuống, xoắn lấy cổ áo, tách ra một dòng nước.
Trong phòng không có băng đài, có đôi chút nóng bức, chỉ có thể để trên người 'mang' theo chút nước, quả thực ẩm ướt đến khó chịu.
Hôm ấy đi tham gia hội đấu giá, hắn không mặc nội giáp bằng da Cá tầm vương, chính vì trời quá nóng, dẫn đến lúc chiến đấu với hai tên Qủy mẫu giáo, trên người bị chém ra không ít vết thương.
Chỉ là giờ không thể để tâm có thoải mái hay không.
Xem tình hình trước mắt, chuyến đi này phải tốn không ít thời gian, bằng không nếu chỉ đi đi về về trong một ngày sẽ không đến mức đặc biệt sắp xếp phòng cho hắn.
"Đúng là một thế giới phân chia rõ ràng."
Có người ở phòng riêng, có người lại ngủ phòng tập thể.
Thế giới trước nay đều như vậy.
May mà mình là người được ngủ phòng riêng.
Lương Cừ đứng bên lan can, cúi người nhìn toàn bộ huyện Bình Dương.
Võ sư của Hà Bạc Sở lần lượt đến nơi, sau khi kiểm tra thân phận liền lên lâu thuyền, dưới sự dẫn dắt của quân sĩ đi xuống dưới boong thuyền.
Bến thuyền xây bằng gạch đá màu xám được ngọn lửa chiếu đỏ rực, chiến mã hí vang, thống nhất được cho ăn dưới sự dẫn dắt của quân sĩ.
Việc đến nước này, mọi người đều đoán ra rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì, nơm nớp lên chiến thuyền, cảm thấy bất an cho ngày mai của mình.
Vào Hà Bạc Sở không khác gì nhập ngũ, bình thường nhìn thì có vẻ như nhàn tản, ra vào tự do, chỉ cần nhận nhiệm vụ là có thể đổi được đủ loại tài nguyên tu hành.
Nhưng đến khi thật sự gặp phải chuyện gì đó cần phải điều động thì chính là đi lính chân chính, không có ai dám ở thời điểm này vắng mặt, bằng không sẽ bị coi như đào ngũ mà xử lý, tất sẽ phải chết.
Ưu thế biết tin từ trước của Lương Cừ nay đã bộc lộ hết, biết bao người trước ngày hôm nay vẫn rảnh rỗi tự do, hoặc là vừa bò dậy từ trên giường kỹ nữ nào đó, thắt lưng còn đang lỏng lẻo.
Cũng có thể hiểu được hành vi của Hà Bạc Sở.
Lần xuất phát này, hiển nhiên là phải làm việc lớn, người nhiều tất sẽ sai sót, bất cứ tin tức gì bị lọt ra đều có thể khiến Qủy mẫu giáo biết trước thông tin, từ đó chạy mất.
Chờ đến khi người đã đến đủ, Lương Cừ thấy đường lửa ngang dọc huyện Bình Dương dần thu về hướng bến thuyền, tràn vào mấy chiến thuyền còn lại trên cảng.
Ánh sao rải rác.
Trên đầu thuyền, mấy vị quân sĩ giơ đuốc trao đổi tín hiệu, toàn bộ lâu thuyền đột nhiên rung lắc dữ dội.
Từng cơn sóng đập vào mạn thuyền, bắn tên tầng tầng lớp lớp bọt sóng trắng xóa, vầng trăng khuyết kéo dài vô tận.
Sau một trận rung lắc, Lương Cừ nhạy bén phát hiện ra bến thuyền đang dần cách xa mình.
Nhổ neo rồi.
Quân sĩ trên boong thuyền vẫn bất động, ai nấy thực hiện chức trách của mình.
Mỗi một vị quân sĩ ít nhất đều là võ sĩ một ải trở lên, di chuyển một cách có trật tự, không cần bất cứ trao đổi gì cũng có thể khiến toàn bộ lâu thuyền di chuyển.
Bọn họ kéo cánh buồm lớn xuống đâu ra đấy, điều chỉnh lại góc độ cánh buồm, dưới màn đêm, tốc độ lâu thuyền dần nhanh lên, từng vệt nước trắng xóa xuất hiện phía sau đuôi thuyền.
Chờ đến giờ Hợi năm khắc, đã gần đến sáng sớm, Lương Cừ nằm trên giường, xuyên qua ô cửa sổ lẳng lặng ngắm nhìn một mảnh sông nước tối đen.
Tiếng bước chân ngoài hành lang từ xa đến gần.
Một quân sĩ gõ cửa phòng hắn.
"Lương đại nhân, Nhiễm đại nhân mời ngài."