Trạch Đỉnh hấp thu thêm nhiều ánh sáng màu lam, hội tụ xuống dưới đáy đỉnh tựa như cát chảy, tụ thành một tầng ánh sáng lung lay chập chờn.
Lương Cừ ngồi xếp bằng, tiêu hóa chỗ thịt cá, vận chuyển hai môn Tâm pháp, khí huyết trải rộng khắp kinh mạch trong cơ thể.
Vạn Thắng Bão Nguyên dưỡng tính, Hàng Long Phục Hổ tu thân.
Một lượng lớn khí huyết được thu nạp vào, chạy khắp toàn thân, rèn luyện khiếu thứ năm, trong quá trình cộng hưởng uẩn dưỡng, càng khiến cho phần gáy của hắn mơ hồ phát nhiệt.
Ngọc Chẩm Quan, nằm ở giữa xương chẩm phía sau gáy, song song trước sau với Thượng đan điền, là trung tâm của 'Thần', khiếu một khi mở ra, thần sẽ mạnh mẽ.
Lương Cừ đã mở được năm khiếu, trong quá trình vận chuyển công pháp, đồng thởi khởi động thế tấn công với khiếu thứ sáu.
Chỉ tiếc rằng, mãi cho đến khi thịt cá trong bụng đã hoàn toàn bị tiêu hóa hết, khiếu thứ sáu vẫn không hề buông lỏng.
Võ đạo chính là xây lầu cao từ trên đất bằng.
Lầu càng cao, độ khó khi xây dựng càng tăng lên theo cấp số nhân.
Lúc đầu chỉ là căn nhà gỗ một tầng, chỉ cần đóng cọc xuống đất, dùng bùn làm tường liền có hình có dáng, nhưng đến khi bảy tám tầng, đã phải dùng đến đá hoa cương, dùng gạch đá làm tường, độ khó không thể so được.
Tuy nhiên, năm khiếu trước đó trải qua trui rèn, quá trình vận hành khí huyết càng thêm hòa hợp, toàn thân tràn đầy tinh lực, tựa như ngâm nước nóng giữa mùa đông, dù chỉ mặc một chiếc áo mỏng đi ra ngoài cũng không cảm thấy rét lạnh.
Núi cao bắt nguồn từ bụi nhỏ, biển cả khởi nguồn từ trăm sông.
Dù sao cũng có tiến bộ, không tính là mất công.
Lương Cừ bình tĩnh.
Qúa trình tu luyện khó khăn.
Tu hành Võ đạo là việc của đại trượng phu, càng đi càng xa, hiểm trở càng nhiều, không thể tránh được.
Hắn từng học qua hai quyển sách 'Hạo Mộc Đường tạp kí chú bản' và 'Dư quan tu mệnh hữu cảm' ở thư viện, sau khi nắm được hiểu biết cơ bản đối với con đường Võ đạo, tiên sinh trong thư viện – Tư Hằng Nghĩa tiếp đó để hắn học 'Thông quan văn'.
Người ta thường nói, con đường Võ đạo tựa như 'quan khẩu chí mạng, đại ma chặn đường', cần đả thông từng ải một, mới có thể tính là tiến vào Đại đạo, cho nên mới có tên là 'Thông quan'
Nội dung trong đó phần lớn là nhắc nhở đệ tử về những gian nguy trên con đường Võ đạo, mọi đường tắt đều là bàng môn tà đạo, mãi không đột phá cũng phải bình tĩnh nhẫn nại, chịu được tĩnh mịch.
Nhóm người Hạng Phương Tố, Kha Văn Bân là công tử nhà Hầu tước, Bá tước cao quý, lớn hơn Lương Cừ khoảng mười tuổi, các loại Võ học Công pháp đều không thiếu, tuy nhiên cũng chỉ mới bước vào cảnh giới Lang Yên.
Tổ phụ Từ Quốc Công của Từ Nhạc Long, bốn mươi tuổi đã là nhân vật cấp Tông Sư nhị bộ, có thiên tư trở thành Võ Thánh, bản thân hắn là con cháu của Quốc Công cao quý, nhưng ba mưới sáu tuỗi vẫn chỉ là cảnh giới Thú Hổ viên mãn.
Giờ là giữa tháng tám, tính ra thì còn hai tháng nữa là tròn một năm Lương Cừ tới thế giới này, hắn có lòng tin ở độ tuổi giống như bọn họ có thể làm được tốt hơn, tất nhiên không cần phải nóng vội.
Bằng không, để những Võ giả khác biết rằng có người chưa mất tới một năm đã tu luyện tới Bôn Mã ngũ khiếu mà vẫn cảm thấy quá chậm, không bình tĩnh được, sợ là sẽ phun máu mất.
Kết nối với Trạch Đỉnh.
Tinh hoa Thủy Trạch màu lam nhạt chập trùng phía dưới đáy đỉnh, một tầng nhàn nhạt, ước chừng sâu bằng nửa đầu ngón tay.
"Tăng thêm 2891 điểm Tinh hoa Thủy Trạch?"
Lương Cừ kinh ngạc, hắn cũng từng nghĩ rằng Bảo ngư mà Cóc già mang tới sẽ không kém, ít nhất không phải loại như Cá chim sừng trâu hay Cá vược huyết hồng quanh trấn Nghĩa Hưng, có thế nào cũng phải được hơn trăm hoặc một ngàn điểm Tinh hoa Thủy Trạch, không ngờ mình chỉ ăn một nửa chỗ thịt mà đã được gần ba ngàn điểm.
Nếu tính cả chỗ xương cá, nội tạng, một con chẳng phải được hơn hai ngàn điểm sao?
Dù không bằng được Cá chiêng vàng lần trước Cóc ca tặng cho nhưng cũng quý giá lắm rồi.
"Đa Bảo Cóc quả là bất phàm"
Lão Trai Tượng nói Huyền Quy là dị chủng, có năng lực cầu lành tránh họa, vô cùng khó bắt, chỉ khi gặp phải dị chủng có vận thế mạnh hơn mới có thể hàng phục.
Đa Bảo Cóc cũng là dị chủng, vậy mà lại để mình gặp phải, kiếm được chút hời...
Trạch Đỉnh.
Vô Chi Kỳ.
Rơi xuống nước mà đến, đến nay đã là một năm.
Lương Cừ chống tay xuống đất, ngồi trên tấm ván, hai chân ngâm dưới hồ nước, những suy nghĩ phiền não trong đầu trôi đi theo sóng nước.
Sao trời đã lên, gió đêm thổi qua hồ nước, một mảnh khô nóng, từng chấm sáng màu xanh lục trong bụi cỏ phía dưới bức tường nhẹ nhàng bay múa.
Ánh trăng bàng bạc chiếu sáng quanh người, trên bầu trời xuất hiện tầng mây lăn tăn.
Ngày mai sợ là sẽ mưa.
Giang Hoài mưa nhiều.
Tháng sáu tháng bảy mưa dầm, tháng tám tháng chín vẫn không ngừng, cứ năm sáu ngày trời nắng liên tiếp, tất sẽ có một trận mưa to.
Dù không kéo dài lê thê như mùa mưa dầm, nhưng lại hơn ở chỗ rất to, trong chớp mắt xối cho người ta ướt sũng.
Dưới mái hiên bên phố đối diện thường có trẻ nhỏ đứng trú mưa, so xem vọt tới bên kia ai bị ướt ít hơn, nếu không cẩn thận dẫm vào vũng bùn mà trượt chân, về nhà kiểu gì cũng bị ăn chổi.
"Gâu!"
Ô Long ăn xong bữa tối, lắc lư cái đuôi đi xuyên qua sân tới bên hồ nước chơi đùa, nó đến bên cạnh Lương Cừ, vui sướng lăn lộn, lăn một hồi đến sát mép tấm ván, lại lăn thêm nửa vòng, dưới người đột nhiên trống không.
Lương Cừ nhanh tay, trước khi Ô Long rơi xuống nước kịp thời túm lấy nó, ôm vào ngực vò đầu nó, một thân lông tơ sờ vào vô cùng thoải mái và mềm mại.
Động vật nhỏ thường lớn rất nhanh, hai ba tháng liền có dáng có vẻ, chó cũng sẽ có dấu hiệu dựng tai, động tác này nhằm mục đích phát triển càng nhanh chóng hơn để chống lại nguy cơ chết yểu.
Nhưng Tinh quái thì không giống thế, đại đa phần Tinh quái từ khi còn nhỏ đã biểu hiện ra sức sống phi phàm, vì thế, thời kỳ thơ ấu cũng sẽ hơi dài hơn một chút.
Phụ thân của Ô Long là Hắc Xỉ coi như là một nửa Tinh quái, lớn ngang con nghé, cắn giết hổ báo không thành vấn đề.
Được Lương Cừ nuôi nấng tỉ mỉ, Ô Long còn cơn cả cha nó, nói nó là Tinh quái cũng không quá đáng.
Hơn hai tháng trôi qua, ngoại trừ cơ thể to hơn một vòng, nó còn chưa bắt đầu thay đổi ngoại hình.
Tuy nhiên, Ô Long có căn cơ tốt, toàn thân đen nhánh, dáng dấp không tệ, cho dù thay đổi, cũng chỉ là chuyển từ đáng yêu sang tuấn tú.
Ô Long nghiêng đầu, liếm láp lòng bàn tay Lương Cừ, Hải ly lớn nhảy xuống hồ nước, bò lên trên tấm ván, chải vuốt lông tóc, chỉ vào chiến thuyền phía đối diện.
"Mô hình thuyền hoàn thành rồi?"
Hải ly lớn gật đầu, khoa tay múa chân, biểu thị nó vô cùng dụng tâm trong việc chế tạo, giống y đúc như trên bản vẽ.
Một nhà Hải ly vô cùng hài lòng với cuộc sống ở hồ nước, hoàn cảnh tuyệt đẹp, có thể làm nghề mộc, có hàng xóm làm bạn, thỉnh thoảng còn có Bảo ngư để ăn.
Mặc dù bọn chúng ăn chay, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ăn chút đồ mặn như Bảo ngư, thêm một chuyện tốt.
"Được"
Phải túm lấy cả Đa Bảo Cóc lẫn Cóc ca.
Lương Cừ không từ bỏ việc giao dịch với Cóc ca, chỉ là hiện giờ sắc trời vừa tối, phải chờ thêm hai canh giờ nữa đến nửa đêm.
Người ở nơi này càng nhiều, việc kinh doanh mua bán cũng càng nhiều, cuộc sống về đêm cũng trở nên phong phú.
Trước đây, vào buổi đêm, ngoại trừ ngư dân chèo thuyền đi đánh cá, trên thị trấn Nghĩa Hưng về căn bản không nhìn thấy bóng người, đều là ai về nhà nấy đi ngủ.
Giờ trở thành trấn Nghĩa Hưng thì náo nhiệt hơn nhiều, đêm đến vẫn có người đốt đèn lồng kinh doanh, nhất là khi lệnh cấm đi lại vào buổi đêm vừa kết thúc, rất nhiều người đã nhịn cả một tháng trời, không ít nơi đến giờ vẫn còn náo nhiệt.
Nửa đêm.
Tiếng ếch tiếng ve vang lên cùng tiếng gáy của hán tử trong nhà.
Nhóm Rái cá sông khiêng chiến thuyền trong hồ nước lên, đi theo Lương Cừ tới nhà Lưu Toàn Phúc.
Nhà Lưu Toàn Phúc vẫn để cửa mở, con chó vàng trong góc thấy là Lương Cừ cũng không lên tiếng, nó đã quen với hắn rồi.
Lương Cừ khoát tay, ba con Rái cá sông ở dưới đáy chiến thuyền tiến lên trước rút tấm ván gỗ cố định đi, vác chiến thuyền lung lay lên.
Hai mô hình chiến thuyền được nhấc hết lên, một người sáu Rái cá đi về phía bụi cỏ lau.
Cỏ lau lay động không ngừng, rắn nước náu mình dưới lớp bùn kinh hãi, chui ra khỏi hang định chạy trốn, bị Rái cá sông đang vác thuyền một tay túm được, nhét vào trong miệng nhai nuốt răng rắc.
Xuống dưới nước.
Nheo Béo đã sớm chờ ở đây.
Nó là nhân vật quan trong giúp Lương Cừ liên lạc với tộc Cóc, là tướng tài đắc lực.
"Ngươi còn nhớ Hỏa Điểu chúng ta gặp lần trước không?"
Nheo Béo nhíu mày trầm tư.
Hồi lâu sau, nó gật đầu.
Có chút ấn tượng.
"Được, lần này, A Béo ngươi đi đổi một sợi lông vũ màu vàng trên người Xích Hỏa Điều nhé!"