Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 525 - Chương 525: Nhất Định Giành Thắng Lợi! (1)

Chương 525: Nhất định giành thắng lợi! (1) Chương 525: Nhất định giành thắng lợi! (1)

Hoa viên Dương phủ.

Đàn kiến vác theo sâu ăn lá đi qua bên chân Lương Cừ.

"Sư đệ! Sư đệ! Sư đệ tốt của ta! Sư huynh vẫn đang thiếu một thanh Linh Binh đây.

Kim vũ thì sư huynh không dám ao ước xa vời, còn thừa sợi lông vũ nào không, trông mong sư đệ cho ta một cái!"

Từ Tử Soái ôm lấy Lương Cứ, vừa khóc lóc vừa kể lể.

Lương Cừ gãi gãi thái dương, hắn tới huyện Bình Dương mời sư phụ tới tọa trấn, đúng lúc gặp phải Tứ sư huynh Từ Tử Soái, kết quả là phát sinh cảnh tượng trước mặt này.

"Lông vũ có thì vẫn có, chỉ là..."

Đôi mắt Từ Tử Soái tỏa sáng:

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là không còn tác dụng gì nữa"

Lương Cừ xòe tay.

Hắn thấy da lông của Xích Hỏa Điểu trong hang của Cóc ca, lột xuống vẫn tương đối hoàn chỉnh.

Bên cạnh da lông còn có mấy sơi lông vũ màu đỏ ẩn chứa sinh cơ nồng đậm bay quanh.

Tuy nhiên, kim vũ có thể ngâm trong nước một năm, không có nghĩa là các sợi lông vũ khác cũng có thể như vậy.

Tinh hoa trong mấy sợi lông vũ khác trong hang của Cóc ca đã bị xói mòn nghiêm trọng, nếu so với sợi năm ngoái của Lương Cừ, cường độ còn không bằng một phần mười, cộng hết lại cũng không đủ để rèn ra Linh Binh.

"Được rồi, được rồi, tạo hóa đúng là trêu ngươi mà". Từ Tử Soái than thở, một lúc sau, hắn lại ôm lấy bả vai Lương Cừ, nhỏ giọng nói:

"Sư đệ, có phải đệ tìm được con đường kiếm tiền ngon lành ở dưới nước không? Dẫn theo sư huynh cùng phát tài với!

Gánh nước, chẻ củi, bưng phân bưng nước tiểu, chỉ cần có thể phát tài, việc gì ta cũng làm được! Dù có khổ đến đâu ta cũng chịu được! Chớ có thương tiếc cho đóa hoa mỏng manh như sư huynh!"

Lương Cừ đánh giá Từ Tử Soái từ trên xuống dưới.

Trong số tám sư huynh sư tỷ, Từ Tử Soái quả thật tương đối đặc biệt, tính tình tiêu sái, tài nghệ cực cao, đao thương kiếm kích cung đều tinh thông.

Bình thường dùng kiếm, nhưng cũng biết thương pháp, Thanh Long Thương của Lương Cừ chính là được Từ Tử Soái thay sư phụ dạy cho.

Thiên phú Võ đạo và tài nghệ đoán chừng còn mạnh hơn so với khi hắn được Xuyên Chủ Đế Quân coi trọng lần đầu.

Nhưng mà...

"Sư huynh, huynh có biết làm mộc không?"

"Làm mộc? Ta có thể sử dụng kiếm pháp khắc hoa trên gỗ, có tính không?"

"Không tính, phải là thợ mộc thực thụ biết đo đạc kích thước, làm mộng làm chốt, cắt gọt, tháo lắp cơ"

Thợ điêu khắc và thợ mộc là hai khái niệm khác nhau.

"Không biết"

Từ Tử Soái lắc đầu.

Lương Cừ xòe tay:

"Thế thì hết cách rồi"

"Làm mộc?". Từ Tử Soái nhíu mày trầm tư:

"Có tác dụng gì? Chế tạo tượng thần thả xuống sông, cầu nguyện với Hà Thần sao?"

"Đại khái như vậy"

Nông dân cầu nguyện với ông trời, dùng ba loài súc sinh đổi lấy mưa thuận gió hòa.

Lương Cừ dùng thuyền gỗ để cầu nguyện, đổi lấy ân trạch của Cóc ca.

Đều là dùng thứ rất nhỏ cầu thứ rất lớn, dùng ba con gà con vịt đổi lấy hoa màu bội thu, đúng là không khác là bao.

"Đi thôi, tranh thủ trời còn chưa mưa". Dương Đông Hùng cưỡi ngựa chạy đến, đứng ngoài cửa chính gọi vào.

"Tới rồi đây, sư phụ!"

Lương Cừ tạm biệt Từ Tử Soái, tới cửa tháo dây cương, xoay người lên ngựa.

"Chờ đã, ta cũng đi!"

Dương Đông Hùng kinh ngạc:

"Con đi làm gì?"

"Xích Hỏa Kim Vũ đấy, con chưa từng thấy bao giờ, đi mở rộng kiến thức!"

Từ Tử Soái hô lên một tiếng, vội vàng chạy về phía chuồng ngựa.

Sai vặt gác cổng đưa tới ba chiếc áo tơi, Lương Cừ cầm lấy một chiếc khoác lên trên lưng ngựa.

Chờ Từ Tử Soái tới, ba người cùng nhau đi tới Lục trạch.

Lục trạch này cũng không phải là chỗ ở của Lục Cương sư huynh mà là chỗ ở của phụ thân hắn, diện tích không nhỏ, ước chừng là Tam tiến viện, trong nhà có mấy người hầu.

Ông lão gác cổng nhận lấy dây cương, chuẩn bị dắt về chuồng ngựa, đến phiên Xích Sơn, nó lại lùi về phía sau.

Nó ngẩng đầu lên, dưới ánh mắt ngẩn ra của người chăm ngựa, tự mình vượt qua hai con ngựa khác, nhảy vào trong chuồng ngựa, tìm một chỗ sạch sẽ, thậm chí còn kêu mấy tiếng uy hiếp với mấy con ngựa ở phía đối diện, không cho phép chúng đến gần.

Ánh mắt Từ Từ Soái lộ vẻ hâm mộ:

"Long Huyết Mã Tứ phẩm đúng là phi phàm, ta nghe nói con ngựa này của sư đệ là cực phẩm trong số Tứ phẩm nữa đúng không?"

Còn chưa chờ Lương Cừ trả lời, Dương Đông Hùng đã bắt lấy câu chuyện:

"Lần trước để con tới Tập Yêu Ti thì con không đi, giờ cũng biết hâm mộ rồi à?"

Lương Cừ gật đầu:

"Với bản lĩnh của sư huynh, sở hữu Long Huyết Mã chỉ là chuyện sớm muộn."

Từ Tử Soái co đầu rụt cổ lại:

"Mệnh của sư đệ có nước, đương nhiên thích hợp tới Hà Bạc Sở, mệnh ta không có Yêu, huống hồ ta không thích hợp làm người nghe lệnh người khác"

Dương Đông Hùng muốn nói lại thôi, biết rằng nơi này không phải nơi để răn dạy, ông trừng mắt nhìn Từ Tử Soái:

"Trở về nói con sau!"

Từ Tử Soái từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, bái sư từ rất sớm, ông và Hứa thị rất để tâm người đệ tử này, không biết tính tình lại giống ai nữa.

Bình Luận (0)
Comment