Ầm ầm.
Trình Sùng đột nhiên đứng lên, bàn chân đạp mạnh, cả đại sảnh chấn động, bùi mù nổi lên trong phạm vi mười trượng xung quanh, áo bào trắng toàn thân nổ tung hơn phân nữa, hắn giống như mãnh hổ độc hành vượt qua hàng người.
Thế theo thân động, Cương khí được Trình Sùng tích lại đã lâu nổ tung ra, mơ hồ hóa thành một con mãnh hổ!
Mãnh Hổ Thế!
Con ngươi Liên Kính Nghiệp và Hô Diên Thế Kinh co rút lại.
Đối mặt với lão hỏa kế ngày xưa, Trình Sùng không hề có chút nào hạ thủ lưu tình, hai cánh tay vung ra tựa như mãnh hổ vồ mồi, khí thế vô hình xuyên thấu từ ngực ra ngoài.
Hai người Liên Kính Nghiệp và Hô Diên Thế Kinh xông lên trước nhất chỉ cảm thấy phần ngực nóng lên, một ngụm máu tanh phun ra, trong thoáng chốc trời đất quay cuồng, bay ngược lại hướng dòng người đang tiến lên.
Lương Cừ nhảy lên tầng hai, mắt vàng sắc bén, liếc nhìn lão gia hỏa Hô Diên Thế Kinh đang bay ngược ra kia.
Hô Diên Thế Kinh rơi xuống mặt đất, ngay lập tức chật vật đứng dậy.
"Mọi người đừng sợ, Chân Cương Mãnh Hổ chỉ có đợt thứ nhất là có khí thể mạnh nhất thôi!"
Trong lúc liều mạng chém giết làm gì có thời gian để cân nhắc, hoàn toàn là tin tưởng một cách vô thức, nhóm Võ sư lại một lần nữa xông lên.
Sự thật chứng minh Hô Diên Thế Kinh không gạt người.
Sau đợt bộc phát đầu tiên, uy lực Mãnh Hổ Thế của Trình Sùng giảm xuống, cho dù vẫn đáng sợ nhưng cũng không đến mức chỉ dựa vào Cương khí có thể làm trọng thương hai cao thủ Bôn Mã cực cảnh.
"Lão già thông mình"
Ánh mắt Lương Cừ lóe lên, lúc trước người đứng ra nói thay cho Trình Sùng trước nhất chính là Hô Diên Thế Kinh, giờ người đầu tiên xông lên cũng là hắn.
Hô Diên Thế Kinh chẳng lẽ không biết sự khủng bố của Lang Yên?
Sợ là hắn cố tình như vậy.
Giờ biểu hiện càng ra sức, sau này bị thẩm vấn càng có thể bảo toàn chính mình.
Đao quang kiếm ảnh lóe lên không ngừng, Cương khí tung hoành khắp nơi.
Toàn bộ Tụ Nghĩa Lâu trở nên hỗn loạn, vô số Võ sư, Võ giả, bất kể là nguyện ý hay không nguyện ý, đều bị lôi kéo hướng về phía trước, tựa như thủy triều dậy sóng, kéo dài mãi không dứt.
Sa Hà Bang khác biệt hoàn toàn so với Kình Bang, Kình Bang chỉ là một Ngư Bang, dựa vào kinh doanh Trại cá để bóc lột ngư dân.
Sa Hà Bang thì tương đương với Tào Bang, lưng tựa vào Hắc Thủy Hà, tham gia vận chuyển đường thủy, có qua lại với nhiều huyện, tư duy phát triển của tầng lớp dưới cùng hoàn toàn khác biệt.
Hơn nữa, huyện Hoa Châu trước kia căn cơ mạnh, chênh lệch về quy mô phải gấp mười mấy lần!
Rất nhiều bang chúng cấp cao trong đại sảnh đều là Võ sư Bôn Mã, không tính Liên Kính Nghiệp và Hô Diên Thế Kinh mới bay ngược ra ngoài kia, tổng cộng có chín người đang chiến đấu.
Nếu là phe phái của ba Bang chủ vẫn còn đầy đủ, không biết sẽ là quang cảnh lớn đến nhường nào?
Lương Cừ đứng trên tầng hai lắp tên kéo cung, hắn không định chỉ đứng đây xem kịch, hắn muốn bắt sống Trình Sùng, nếu chỉ dựa vào đám Võ sư bên dưới thì vẫn chưa đủ.
Cánh cung kéo căng, ầm ầm chấn động.
Hai chưởng của Trình Sùng đập nát đầu hai tên bang chúng, một mũi tên đã lao sát qua khe hở giữa bóng người, bắn về phía đầu hắn.
Khí lưu gào thét, mũi tên xuyên qua.
Trình Sùng toàn lực thúc phát Chân Cương, toàn bộ phần đầu như bị búa đánh mạnh vào, không khí trước người như lưu ly vỡ tan tạo thành khe hở vô hình, trong nháy mắt đã lại nhanh chóng được lấp đầy.
Tiễn pháp thật hung mãnh!
Trình Sùng hơi phân tâm, một Võ sư thượng cảnh ở phía bên phải tận dụng cơ hội đánh ra một côn, Trình Sùng đang định đánh trả, một tên khác lại bắn tới.
Chân Cương xuất hiện vết rách, thanh côn đập lên trên, cương khí hộ thể toàn thân Trình Sùng phát ra âm thanh vỡ tan!
Thế bại vừa ra, tinh thần đám Võ sư chấn động.
Liên tiếp mấy mũi tên, phong cách chiến đấu của Lương Cừ lộ ra hết, Võ sư ở phía trước nhất theo thói quen tiến lên phối hợp, công kích theo tiết tấu bắn tên của Lương Cừ, vậy mà có thể kiềm chế được Trình Sùng!
Bên ngoài đại sảnh, Liên Kính Nghiệp ngã trên mặt đất há miệng lớn thở dốc, lau vết máu trên khóe miệng.
Cương khí vô hình, rất dễ tạo thành nội thương, nhưng nghĩ tới lũ lụt lan tràn ở dưới núi, thanh đao của Triều Đình vẫn đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu, Liên Kính Nghiệp nghiến răng, móc một bình thuốc nhỏ từ trong ngực, đổ một viên đan dược màu hồng ra.
Đây là Bảo Mệnh Hoàn mà Liên Kính Nghiệp mang theo bên người, trước mắt chính là thời điểm bảo mệnh!
Một ngụm nuốt xuống, hồi khí mấy hơi, Liên Kính Nghiệp một lần nữa xông lên.
Hô Diên Thế Kinh ở bên cạnh nhìn vậy mà ngu cả người, thầm than mình đúng là đã già rồi, không dám liều mình xông pha như người trẻ tuổi.
Rút kinh nghiệm xương máu, hắn cũng móc một bình thuốc từ trong ngực, đổ một viên dược hoàn màu vàng tối ra, một ngụm nuốt xuống, rồi cũng đi theo xông lên trước.
Sống hay chết, đều phải xem hôm nay!