Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 581 - Chương 581: Lưu Danh Khắp Nơi (1)

Chương 581: Lưu danh khắp nơi (1) Chương 581: Lưu danh khắp nơi (1)

Nước lũ cuồn cuộn.

Đội thuyền hùng hậu chia thành bốn nhóm, tản về các hướng khác nhau.

Tra Thanh đứng trên boong tàu đầu thuyền, nhìn đội thuyền sau lưng, trong đầu chấn động.

Không thể tưởng tượng nổi.

Nếu lời Lương Cừ nói không giả, như vậy hắn chỉ dùng vỏn vẹn một ngày liên tục hoàn thành ba việc lớn!

Đoàn kết lực lượng trong huyện, tổ chức cứu viện có hiệu quả.

Xác minh phạm vi gặp nạn, vẽ bản đồ, chế tạo sa bàn, đưa ra các đề xuất cứu hộ theo tính mục tiêu.

Xác minh nguyên nhân vỡ đê, bắt được kẻ đầu sỏ.

Việc cuối cùng nếu chia nhỏ ra, hoàn toàn có thể tách thành hai việc là tra án và bắt giữ.

Rõ ràng thời điểm xuất phát ban đầu của mọi người không khác nhau lắm, tính ra Lương Cừ chỉ dùng thời gian chênh lệch khi đi đường mà một mình hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ chủ chốt sao?

Con người thật sự có thể làm được như vậy sao?

Không chỉ Tra Thanh cảm thấy bối rối, trên những đội thuyền khác, nhóm người Phạm Tử Huyền, Nhan Khánh Sơn cũng như vậy.

Trên thuyền của huynh đệ Nhan thị, Nhan Sùng Văn tay chống cằm, như có điều suy nghĩ:

"Chẳng trách Lương đại nhân muốn một mình đi trước"

Nhan Khánh Sơn không hiểu hỏi:

"Sao lại vậy?"

"Lương đại nhân tài năng kinh thiên động địa, đến huyện Hoa Châu sớm một khắc cũng có thể cứu được thêm hàng ngàn bách tính, nếu như cưỡng ép ở cùng một chỗ với chúng ta, sẽ chỉ kéo chậm tốc độ đi đường, ấy mới là lợi bất cập hại chân chính."

Bốn người bừng tỉnh.

Chu Xuân Kiều cụng tay:

"Ta hiểu rồi, Lương đại nhân không dẫn theo chúng ta là không muốn ảnh hưởng đến việc phát huy của đại nhân!"

Quý Hữu Đông nói:

"Ta nghe nói bên phía Vệ Lân đại nhân cũng phái người tới, chính là người so đấu bơi lội lúc trước, hắn cùng lên đường với mấy thủ hạ..."

"Chẳng trách lại trở thành bại tướng dưới tay Lương đại nhân, từ giây phút lên đường kia đã thua rồi"

"Thì ra là thế!"

Nhóm bốn người nhao nhao bàn luận.

Trong khoang thuyền.

Lương Cừ dựa theo tin tức đám Nheo Béo truyền về, tiến hành bổ sung, chú thích thêm cho sa bàn.

"Mệt thật đấy..."

Lương Cừ tô tô vẽ vẽ trên tập giấy, ghi chép xong thông tin mà Nheo Béo báo về, mí mắt nặng trĩu, hắn nhìn về phía hai thợ mộc đang chế tạo sa bàn trong góc nói:

"Đến điểm cứu tế nạn dân thì gọi ta"

"Đại nhân yên tâm nghỉ ngơi, tiểu lão nhân biết nặng nhẹ"

"Không sai, đại nhân cứ nghỉ ngơi đi"

Hai người thợ mộc bảo rằng sẽ nhớ kĩ trong lòng.

Lương Cừ yên tâm nằm sấp trên sa bàn ngủ.

A Uy đang làm trinh sát bên ngoài đội thuyền bay vào khoang thuyền, rơi xuống mặt bàn, chịu trách nhiệm trông coi.

Từ lúc gặp Thủy phỉ Lư Tân Khánh, Giáo dụ Sài Thạch Kiều, Tri huyện Úc Đại Dịch, Sa Hà Bang, Trình Sùng, ghi chép thông tin, cộng thêm chế tạo sa bàn, định ra tuyến đường, lên kế hoạch, điều phối chung cho đội thuyền...

Hết việc này đến việc khác, sau khi sắp xếp hết thảy xong, Lương Cừ gần như chẳng hề nghỉ ngơi, ngược lại còn tốn không ít tâm lực.

Động tác trên tay hai người thợ mộc không khỏi nhẹ đi, sợ ảnh hưởng đến Lương Cừ.

Trước kia, huyện Hoa Châu không phải chưa từng trải qua lũ lụt, lần trước mắt này thậm chí còn không nghiêm trọng bằng mấy lần trước, nhưng tốc độ cứu viện của lần này lại là xưa nay chưa từng có.

Tất cả đều phải quy công lao cho người trẻ tuổi đang ghé vào sa bàn nghỉ ngơi kia. ...

"Phía Tây đầy rồi, đến phía Đông đi! Phía Đông có cháo nóng!"

"Đừng chạy loạn! Mọi người tới lấy chứng nhận, có chứng nhận rồi mới được nhận cháo! Giữ cho cẩn thận, mất là không có mà ăn đâu!"

"Lấy chứng nhận phải đăng ký thông tin hộ tịch, đừng nghĩ đến việc che giấu hay báo cáo sai, trước khi muốn lợi dụng sơ hở phải nghĩ cho kĩ, hai mươi gậy lớn đấy, ngươi liệu có chịu nổi không!"

"Có Bảo chính của thôn Hoàng Đài không! Hương lão! Mau tới chỗ ta!"

"Lão nhân năm mươi tuổi trở lên qua hết bên phía ta!"

"Trông coi hài tử nhà mình cẩn thận vào! Để lạc không ai tìm giúp ngươi đâu!"

Một lượng lớn nạn dân đi xuống từ trên đội thuyền, bên cạnh, tiếng chiêng trống không ngừng vang vọng.

Lý chính mỗi lần gõ chiêng đều thông báo tin tức cho các nạn dân, để đám đông tập hợp lại theo thôn trấn mình ở lúc ban đầu.

Nhóm nạn dân sau khi được hương lão phân biệt, được mấy thư sinh ghi chép đăng ký, phân phát chứng nhận, tiến vào doanh địa nạn dân.

Lương Cừ xuyên qua doanh địa, đi lên đỉnh núi, quan sát từ trên xuống dưới.

Từ trên cao nhìn xuống, phía bên dưới tựa như bị những con kiến lít nha lít nhít che kín, khi những con kiến này chuyển động, toàn bộ mặt đất đều chập trùng lên xuống.

"Trong doanh địa còn bao nhiêu lương thực? Có bao nhiêu nhân khẩu? Có thể kiên trì được mấy ngày? Dịch bệch lây lan mới nói tối qua đã khống chế được chưa?"

Tuần Kiểm đứng đầu đi cùng khom lưng đáp:

"Lương đại nhân yên tâm, lúc trước có binh sĩ của Hà Bạc Sở mang theo thuyền nhỏ chở lương thực tới, ít nhất trong vòng bốn năm ngày tới không cần phải lo lắng.

Lúc trước cũng có ít dịch bệnh, nhưng tối hôm qua ngài tới đi một vòng, trước mắt dường như lại không xuất hiện tình trạng lây lan nữa, người bị bệnh cũng chuyển biến tốt, chỉ chết hai người.

Trong doanh trại, bách tính đều thầm nói với nhau là được hưởng phúc của đại nhân, nói ngài là Trì vương gia hạ phàm"

Bình Luận (0)
Comment