Lúc Lương Cừ đến thế giới này là tháng mười, giờ vẫn là tháng mười.
Không bàn đến bốn ải, trong thời gian một năm, nhóm người Trần Kiệt Xương hôm trước nữa dựa vào mấy con Bảo ngư mới đột phá được ải thứ hai một cách khó khăn.
Võ sư Bôn Mã còn có người ba năm một khiếu, mười năm một cảnh giới, lần lữa ở Bôn Mã mãi, nửa đời người đã trôi qua, Hô Diên Thế Kinh, Liên Kính Nghiệp, Lưu Tiết đều là như vậy.
Lương Cừ chỉ dùng thời gian một năm mà đã đi hết nửa đời người, thậm chí cả đời người của Võ sư bình thường.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là có chỗ dựa là sông lớn, Bảo ngư, Bảo thực gì đó không thiếu.
Còn nhớ mùa xuân năm ngoái, sư phụ đặt ra mục tiêu đột phá ba ải cho hắn...
Nhoáng cái như đã trải qua cả một đời.
"Không biết mấy vị sư huynh đã hoàn thành mục tiêu chưa?"
Trong lòng Lương Cừ vui vẻ, cất Nguyên Khiếu đại đan đi.
Tiểu Lại bê một rương nhỏ bằng da từ trên xe ngựa xuống, rương da vừa đặt xuống đất liền vang lên tiếng kêu trầm đục, trọng lượng khá nặng
"Đại nhân, trong rương là một ngàn lượng bảo ngân của ngài, mời ngài nghiệm thu."
Lương Cừ nhận lấy chìa khóa từ tay Tiểu Lại, mở khóa ra, mười đĩnh bạc hình móng ngựa tỏa ánh sáng màu trắng dưới ánh mặt trời.
Mật độ của bạc lớn, một đĩnh năm mươi lượng to bằng nắm tay, mười đĩnh là năm trăm lượng.
Mở lớp ngăn cách ở chính giữa ra lại là mười đĩnh nữa, hai tầng tổng hai mươi đĩnh bạc, bên dưới mỗi đĩnh bạc đều in hai chữ 'Đại Thuận'.
Bạc trắng mà Triều đình ban thưởng đương nhiên là bảo ngân, cũng là 'Nhị tứ bảo', tỉ lệ tốt hơn loại thường lưu thông trên thị trường, nếu đổi ở tiền trang thì một đĩnh sẽ dư ra hai lượng bốn đồng, một rương nhỏ bảo ngân trước mắt này tương đương với một ngàn không trăm bốn mươi tám lượng bạc!
Trước đây sư nương từng đưa hắn một đĩnh Nhị tứ bảo, nay Lương Cừ coi như là lần thứ hai tự tay mình kiếm được.
Tính cẩn thận ra thì tiền tiêu như nước, vào túi cũng như nước.
Triều đình ban cho một ngàn lượng bạc, hai ngàn lượng ngân phiếu của Sa Hà Bang, cộng với số dư trước đó, túi tiền của Lương Cừ lại quay về mốc sáu ngàn!
Sảng khoái thật.
Chuyến này tới huyện Hoa Châu, túi tiền của Lương Cừ chẳng bớt đi mấy, ngoài ra còn được thêm một con Xích Long Ngư, một tia Khô Mộc Phùng Xuân Khí, một viên Nguyên Khiếu đại đan, hai đại công, hai quả tốt từ chỗ Sa Hà Bang, Bảo ngư Bảo thực cấp thấp.
Kiếm bộn!
Đương nhiên, Lương Cừ cũng bỏ ra không ít sức lực, ngoại trừ tóm kẻ đầu sỏ ra, những công lao còn lại đều nhờ vào Trạch đỉnh, làm việc rất chăm chỉ.
Bạc trắng, đại đan đến tay, đại công thì được ghi chép vào sổ của Hà Bạc Sở, còn lại chỉ còn quyền lựa chọn Công pháp vẫn chưa dùng đến.
Lương Cừ hỏi thăm Tiểu Lại.
"Đại nhân xin chờ một lát."
Chỉ một lúc sau, Tiểu lại đã dẫn hai quan viên mặc y phục màu xanh đến, cúi người nói:
"Lương đại nhân, hai vị này là Quan thừa của Tàng Kinh Cung, đại nhân Tư Thiên Dã và đại nhân Tư Thân Phủ."
Tàng Kinh Cung.
Lương Cừ không cần hỏi, nghe tên cũng biết là nơi nào, chức vị Quan thừa tương tương với nhân viên quản lí thư viện, chức vị không thấp.
"Làm phiền hai vị rồi."
"Lương đại nhân khách sáo quá, vốn là chuyện nằm trong chức trách."
Hai vị Quan thừa chắp tay thi lễ.
Sau khi giới thiệu xong, vị Quan thừa có tên là Tư Thiên Dã lấy một quyển sách dày có bìa cứng từ trong rương nhỏ ra:
"Mục lục Võ học thượng thừa mà Lương đại nhân có thể quy đổi nằm hết ở đây.
Ngài có thể căn cứ theo mục lục và giới thiệu trong cuốn sách này mà tìm chọn Võ học thượng thừa phù hợp với mình, hoặc là có thể đưa ra yêu cầu, hai người chúng ta sẽ giúp ngài lựa chọn.
Hai người chúng ta đều có thể đọc thuộc nội dung trên sách, không thể nói là đúng mười phần được, nhưng ít nhất cũng được tám chín phần.
Chờ đến khi ngài lựa chọn được Võ học, không cần chuyển từ Đế đô đến đây, Nam Trực Lệ cũng có Tàng Thư Quán, chúng ta sẽ sai người sao chép cho ngài."
"Một quyển mục lục mà cũng nặng như vậy?"
Lương Cừ nhận lấy quyển sách bìa cứng dày bằng gang bàn tay, trọng lượng rất nặng, khó mà tin nổi Triều đình vậy mà cất giữ nhiều Võ học như vậy.
Tư Thân Phủ cười đáp:
"Đại Thuận lãnh thổ rộng lớn đến mức các triều đại khác chưa từng có, thực lực phủ khắp thiên hạ, đương nhiên là sở hữu Võ học khắp thế gian.
Mục lục trước mắt này là mới biên soạn bốn năm trước, đã loại bớt không ít Võ học tạp nham, tà tính, lạc hậu.
Lương đại nhân cũng không cần vội vàng lựa chọn, Thượng sứ phải tra xét đê Khâu Công, hiện trạng huyện Hoa Châu, sứ đoàn sẽ ở lại đây từ ba đến bốn ngày, thời gian thoải mái."
Lãnh thổ Đại Thuận rộng lớn, Lương Cừ vô cùng tán đồng.
Hắn lật bìa cứng ra, chất liệu của quyến sách rất đặc biệt, trang giấy mềm mà dai, dường như có thể chống nước chống cháy.
Trong mục lục, toàn bộ Võ học được phân chia thành các loại khác nhau.
Quyền, chưởng, thân pháp, binh khí, không gì là không có.
Mỗi một môn Võ học đều có tên, đặc điểm, tác dụng, độ khó, phù hợp với Võ sư nào, phẩm chất đều là thượng thừa tam đẳng.
Không ít Võ học bên dưới còn có phản hồi về việc tu luyện của Võ sư, có người giấu tên, chỉ nói cảm nhận, có người thì công khai thể hiện, bảo rằng nếu có hứng thú có thể cùng nhau thảo luận, cùng nhau tiến bộ.
Phần cuối cuốn sách là mấy chục trang viết tay bổ sung.
Theo lời Quan thừa nói, mục lục cứ mấy năm sẽ được biên soạn lại một lần, phần viết tay có lẽ là chưa kịp biên tập vào đó.
Lật giở một hồi, Lương Cừ thấy rất nhiều Võ học thần kỳ với đủ loại đặc điểm khác nhau, mà mục Thương pháp thì nhiều vô số kể, hắn càng xem càng thấy đau đầu, cảm thấy mình hoàn toàn là đang lãng phí thời gian, đưa luôn cho mỗi người hai mươi lượng bạc.
Triều đình đặc biệt phái hai vị Quan thừa tự xưng là 'nội dung nhớ được tám chín phần' đến đây hiển nhiên là dùng làm công cụ tìm kiếm bằng người.
"Không biết hai vị Quan thừa đã từng nghe qua một môn Võ học tên là Thanh Long Thất Sát Thương chưa?
Thương pháp này chỉ với ba chiêu đầu thôi đã được liệt vào phạm trù thượng thừa, khi sử dụng Thanh Quang Long ẩn hiện, uy lực phi phàm."
"Thanh Long Thất Sát Thương ư?"
Hai vị Quan thừa không hề khách khí, nhận lấy bạc rồi lâm vào trầm tư.
Lương Cừ thầm kêu không ổn.
Triều đình đương nhiên không thể phái người vô năng qua đây, ngàn dặm xa xôi đến, hiển nhiên là người học rộng hiểu nhiều, trầm tư như vậy, hàm ý không nói cũng biết.
Một lúc sau.
Quan thừa Tư Thiên Dã lắc đầu:
"Theo như ta nhớ thì chưa từng nghe qua, Thương pháp hiện thanh quang có mấy loại, nhưng lại không phù hợp với miêu tả và uy lực mà Lương đại nhân đưa ra."
Thất Sát, chỉ ba chiêu đầu đã được liệt vào thượng thừa, vậy tổng thể ít cũng phải là thượng thừa thượng đẳng.
Ánh mắt Lương Cừ lộ vẻ hối tiếc, hắn đưa quyển mục lục ra:
"Có thể giúp ta tìm mấy môn thương pháp khi nãy vừa nhắc đến không?"
"Đương nhiên rồi."
Tư Thiên Dã nhận lấy mục lục tìm kiếm.
Nhân cơ hội này, Lương Cừ nhìn về phía vị Quan thừa còn lại mãi không lên tiếng.
Tư Thân Phủ cảm nhận được ánh mắt của Lương Cừ, khuôn mặt lộ vẻ do dự.
Lương Cừ nhìn ra liền nói luôn:
"Có việc gì cứ nói đừng ngại."
"Ta dường như nhớ là, Bán Quyển Các có một bộ tên là 'Thanh Long Sát Kinh'? Bảy hoặc tám năm trước từng được đưa vào Tàng Kinh Cung."
Thanh Long Sát Kinh?
Không có Thương, không có Thất...
Lương Cừ nghiền ngẫm hai từ này, lên tiếng hỏi:
"Nghe có vẻ giống như Công pháp hơn là Võ học?"
Tư Thiên Dã ở bên cạnh nghe thấy mô tả của Tư Thân Phủ liền ngẩn người, lập tức nhớ ra:
"Tên thì nghe giống Công pháp nhưng thực tế là Võ học, vì vấn đề phẩm cấp nên Tàng Kinh Cung vẫn mãi không biết nên định nghĩa thế nào."
Lương Cừ hiếu kỳ:
"Có vấn đề gì về phẩm cấp?"
Tư Thân Phủ trả lời:
"Mấy vị đại nhân ở Tàng Kinh Cung vẫn luôn muốn liệt nó vào Chân thuật, chỉ tiếc rằng nó chỉ là tàn thiên, bằng không sẽ không cho vào Bán Quyển Các.
Nhưng vẫn có không ít người cảm thấy coi nửa bộ Võ học là Chân thuật, có đáng hay không tạm thời không bàn đến, nhưng tất sẽ không có lợi trong việc quy đổi và lưu truyền, không lưu truyền được, để người học chủ động tìm kiếm, thế thì việc tìm nửa bộ Võ học còn lại sẽ xa vời vô vọng.
Mọi người vẫn luôn tranh cãi về nó nên cứ để đấy, phạm trù Chân thuật hay thượng thừa đều không được liệt kê vào, vậy nên quyển mục lục trên tay đại nhân mới không tìm thấy môn Võ học này."
Lương Cừ sờ cằm.
"Chân thuật sao?"