"Chư vị thấy thế nào?"
Lương Cừ thấy mấy người lật đến trang cuối cùng mới mở miệng hỏi.
"Kỳ diệu, quá kỳ diệu!"
"Lương đại nhân đúng là học vấn uyên bác, chỉ cần ra tay là không phải tầm thường!"
"Xưa nay vẫn nghe nói Lương đại nhân có nhiều ý tưởng kì diệu, ở học đường thì khai sáng ra phương pháp Bính âm, ở Hà Bạc Sở sáng tạo ra mỏ neo thuyền, không ngờ ngay cả làm ruộng cũng có biện pháp diệu kì như vậy, đúng là trăm nghe không bằng một thấy"
Chưởng quỹ của chi nhánh Trường Xuân Y quán ở trấn Nghĩa Hưng là con trai của Trần chưởng quỹ Tổng đường ở huyện Bình Dương, còn được gọi là tiểu Trần chưởng quỹ, rất tôn sùng đối với ý tưởng sáng tạo của Lương Cừ.
Lương Cừ xưa đâu bằng nay, nghe người khác khen ngợi nhiều đến mức lỗ tai mọc kén nên cũng không để ở trong lòng, huống hồ tất cả đều là trí tuệ của người đi trước.
"Mọi người không cần cố kỵ, có vấn đề gì cứ việc nói, thật không dám giấu diếm, bản thân ta đối với việc nuôi Hắc Ban Oa và Kim Tuyến Thủy Điệt cũng không hiểu nhiều cho lắm, liệu có chỗ xung đột lợi ích nào không, tạm thời không rõ"
"Lương đại nhân quá khiêm tốn rồi, lão nhi cho rằng chỉ xét từ việc kết hợp trồng lúa với nuôi ếch, trồng lúa với nuôi đỉa, cũng không có quá nhiều chỗ không ổn, ít nhất dưới tình huống xử lý thỏa đáng, bổ sung lẫn nhau, quả thật có thể thực hiện được, độ khó không lớn"
"Một khi thực hiện được việc cùng nuôi dưỡng, mỗi một mẫu ruộng Ếch trước đây ít nhất có thể sản xuất thêm được một mẫu hạt thóc, vừa tăng thu nhập, lại giảm bớt phân bón, lượng thức ăn chăn nuôi, giảm chi phí, tăng năng suất sản xuất lên nhiều!"
Hai thương nhân buôn bán dược liệu càng xem càng vui vẻ, hoàn toàn bội phục ý tưởng của Lương Cừ.
Lần này đến đây, hai người vốn không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ coi như 'bồi Thái tử đọc sách'.
Nếu yêu cầu không quá đáng có thể đáp ứng ngay tại chỗ, coi như giúp cường hào cả một phương thêm phần hảo cảm với mình, còn nếu quá đáng quá sẽ dùng tiền tìm thương hội dược liệu để điều đình.
Buôn bán dược liệu, sao có thể không có quan hệ với Võ giả, chẳng có ai là bùn nhão mặc cho người ta nhào nặn.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, có thể thu hoạch được một niềm vui đáng kinh ngạc như vậy từ trong tay một người trong nhà nhiều thế hệ làm ngư dân!
Làm ruộng cần chú ý rất nhiều, quan trọng nhất là vấn đề phân bón.
Làm sao để phù sa không chảy ra ruộng ngoài?
Đi ị đi tiểu cũng phải chất vào khu vực ủ phân trong ruộng nhà mình!
Bất kể là nước bùn ở đáy sông hay là phân nước tiểu ủ qua đều là bạc trắng cả.
Ngoại trừ phân bón ra, làm ruộng còn có một vấn đề lớn khác là sâu bệnh.
Đại Thuận không có thuốc trừ sâu, không có nghĩa là không trị được sâu bệnh, phương thức tương đối phổ biến là sử dụng gia thảo hoặc mãng thảo.
Ở vùng duyên hải còn nung vỏ sò thành tro, lợi dụng tính kiềm của tro hàu coi như thuốc trừ sâu.
Cách sử dụng bao gồm trộn lẫn vào hạt giống, trồng kèm theo hạt giống, thấm nước hoặc đun nước dùng để phun, nhóm lửa hun khói, bôi lên các lỗ bị sâu đục.
Việc nào cũng cần nhân lực và chi phí.
Trồng lúa kết hợp nuôi Ếch lại khác.
Phân của Ếch chính là phân bón, bản thân Ếch cũng sẽ ăn sâu!
Trồng lúa chung với Ếch, vừa giảm bớt lượng phân bón, vừa giải quyết được vấn đề sâu bệnh, đồng thời giảm bớt chi phí thức ăn!
Ngoài ra, hai người còn hoài nghi, trồng lúa nước trong ruộng Ếch cũng có hỗ trợ trong việc nâng cao sản lượng của Hắc Ban Oa.
Bình thường nuôi Ếch cũng chỉ là đào một cái ao cạn, tập trung hết Ếch vào ao nước bùn, dùng lưới bao quanh.
Nuôi mà nhiều một chút, mấy ngày không chú ý đến chất lượng nước, động một tí là ôn dịch truyền nhiễm, chết bệnh hàng loạt.
Hoàn cảnh nuôi dưỡng bất kể thế nào cũng kém hơn ruộng lúa xanh tươi mượt mà.
Về phần trồng lúa kết hợp với nuôi đỉa, so với trồng lúa kết hợp nuôi ếch tương đối phức tạp hơn, tuy nhiên tình hình chung cũng không kém hơn nhiều lắm, chủ yếu là khác biệt về chi tiết.
Thấy hai người không có ý kiến gì, Lương Cừ ra quyết định.
"Nếu hai vị đã thấy không có vấn đề gì thì ta coi là thật đấy, chỉ là nấu xong cơm, muốn ăn cơm thế nào thì hai vị có ý kiến gì không?"
Hai thương nhân buôn dược liệu liếc nhau, nói nhỏ vài câu, người tuổi tác lớn hơn đứng dậy.
"Lương đại nhân, nếu không ngại, việc kinh doanh mười lăm mẫu ruộng kia tính trên đầu chúng ta, do người của chúng ta đến nuôi trồng, ngoài ra hai người chúng ta mỗi người bỏ thêm một trăm mẫu nữa, góp chung thành hai trăm mười lăm mẫu.
Không cần chờ đến vụ hè gì đấy, bắt đầu từ vụ xuân luôn để thí nghiệm hiệu quả, nếu thua lỗ, hai người chúng ta sẽ chịu tất, nếu kiếm lời, lợi ích của mười lăm mẫu ruộng toàn bộ đều thuộc về... vị này..."
"Trần Khánh Giang"
"Đều thuộc về Khánh Giang các hạ, còn lại hai trăm mẫu dựa trên lợi nhuận bình quân hàng năm, Lương đại nhân sẽ nhận được một nửa.
Ngày sau mở rộng quy mô vẫn sẽ như thế, lợi ích sẽ chia năm năm, chi phí, nhân công, kinh doanh đều do chúng ta gánh, ngài thấy thế nào?"
Lương Cừ suy nghĩ một lúc.
"Được!"