Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 69 - Chương 69: Đệ Tử Thân Truyền (2)

Chương 69: Đệ tử thân truyền (2) Chương 69: Đệ tử thân truyền (2)

Cảnh tượng náo nhiệt vô cùng, Lương Cừ không khỏi lộ ra nụ cười tươi.

Thật tốt, xem ra mình không lựa chọn sai.

Dương Đông Hùng vuốt chòm râu, càng nhìn Lương Cừ càng thấy thích.

Hắn không phải là tùy tiện thu nhận đồ đệ, cũng không phải xuất phát từ tâm lý muốn bồi thường nào đó, chỉ thuần túy vì lòng yêu mến người tài.

Khi ở trên mái hiên, Dương Đông Hùng đã nghe học đồ bị kéo tới tường thuật hết tiền căn hậu quả, cho dù có chỗ thiếu sót nhưng đến độ tuổi này như hắn, tự nhiên liếc mắt một cái là hiểu rõ toàn bộ sự việc.

Hướng Trường Tùng ở cạnh bên kể lại sự việc Lương Cừ dùng toàn bộ chỗ tích cóp của mình để cứu giúp Trần Khánh Giang, chỉ vì Trần Khánh Giang từng có ơn cho Lương Cừ một chiếc bánh.

Cũng không phải là việc này nổi danh đến mức truyền từ thị trấn Nghĩa Hưng tới thị trấn Bình Dương, mà là do Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương kể ra.

Sau khi Hồ Kỳ xin nghỉ, người duy nhất hai người quen biết ở Võ quán cũng chỉ còn Hướng Trường Tùng, thỉnh thoảng cũng có nói chuyện với nhau, đương nhiên có đề cập qua.

Một việc được nghe thấy, một việc được chính mắt nhìn thấy, hai việc kết hợp với nhau, đủ để chứng minh Lương Cừ là một người có phẩm tính tốt đẹp.

Ngoài ra, mới gia nhập Võ quán chưa tới một tháng đã có thể lấy một địch bảy, đủ để chứng minh thiên phú của Lương Cừ không thấp, khí huyết ít nhất cũng phải thô như ngón út mới có được tố chất cơ thể như vậy.

Vừa có thiên phú, vừa có phẩm hạnh, lại còn là Học Đồ của Võ quán mình.

Khuyết điểm duy nhất chính là không tinh thông Đấu pháp, một địch bảy mà lại lựa chọn cứng đấu cứng, hắn hoàn toàn có thể trả giá thấp hơn để giải quyết đối thủ, tuy nhiên những thứ này cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Võ quán có rất nhiều Học Đồ chỉ học Luyện pháp mà không học Đấu pháp, mọi người đều đang gấp rút tìm cách để trở thành Võ Giả, về tình vẫn có thể bỏ qua, ngày sau bù đắp lại vẫn được.

Dương Đông Hùng khích lệ một phen:

"Dũng khí hết sức đáng khen, nhưng Đấu pháp không được tinh thông, Luyện pháp đúng là vô cùng quan trọng nhưng cũng không thể quên học tập Đấu pháp, Võ giả vốn chính là dùng võ đi tranh đoạt sinh cơ"

Lương Cừ nhanh chóng ôm quyền nói:

"Đệ tử ghi nhớ"

Hắn biết những lời này của Dương Sư hoàn toàn đúng, bản thân hắn trước giờ chỉ học Luyện pháp, không học Đấu pháp, cho nên khi đánh nhau toàn dựa vào một thân khí huyết và sự dũng cảm, tuy nhiên cũng là hành động bất đắc dĩ mà thôi.

Đấu pháp cũng không phải chỉ dựa vào múa may với học thuộc lòng là đủ, nhìn bảy tên đang ngã trên mặt đất kia là biết.

Tới Võ quán lâu như vậy rồi mà vẫn chỉ biết vung gậy, muốn thành cao thủ thì cần phải đối luyện trong thời gian dài để hình thành ký ức cho cơ bắp.

Hắn có thể biểu hiện xuất sắc như vậy trên Diễn Võ Trường, hoàn toàn là ỷ vào tố chất cơ thể, cùng với sự dũng mãnh và trấn tĩnh nhờ chiến đấu với quái vật cua khi trước.

Dương Đông Hùng gật đầu, quay đầu nhìn về phía mấy đệ tử:

"Trường Tùng, Hồ Kỳ, nếu các con đã quen biết nhau từ trước, vậy các con dẫn theo Cửu sư đệ của mình đi rửa mặt, thay quần áo đi, đúng rồi, cả hai người kia nữa cũng đừng quên, ở hậu viện hẳn là vẫn còn có phòng trống, đêm nay liền dọn dẹp một chút, để bọn họ ở đó"

Trên khuôn mặt của Lương Cừ vẫn còn dính máu, có của chính mình cũng có của người khác, quả thật không nho nhã, trên người còn đau đớn từng trận do phải nhận không ít gậy gộc, phải rửa ráy một phen.

"Vâng!"

Hai người Hướng Trường Tùng và Hồ Kỳ ôm quyền, tiến tới đỡ Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương lên, Lương Cừ có thể tự đi được, còn hai người kia bị thương nặng hơn so với hắn, đi đường vô cùng gian nan.

Bọn họ cùng nhau đi về phía hành lang thông ra hậu viện, bức tường cao ở hai bên ngăn cản ánh trăng và ánh đèn, phía trong thông đạo nhỏ hẹp là một mảnh đen nhánh.

Phía trên Diễn Võ Trường đèn đuốc sáng trưng, bóng người lay động.

Đám người tự động tách ra, nhường ra một con đường, tựa như một ngọn núi bị Nhị Lang Thần bổ ra làm hai.

Hơn mười vị Học Đồ nhìn chăm chú Lương Cừ, ánh mắt cười nhạo, châm chọc, xem kịch vui trước đó giờ đã biến thành kinh sợ, ghen ghét và không cam lòng.

Con dế mèn bên trong bồn hoa lại bắt đầu kêu to.

Hai bên đan xen vào nhau, một bên sáng, một bên tối.

Lương Cừ chìm vào bóng đêm, nhưng ai cũng biết, phương hướng hắn đi chính là con đường còn sáng lạn hơn so với mọi người ở trên Diễn Võ Trường.

Dương Đông Hùng lẳng lặng nhìn chăm chú đệ tử mới của mình đang rời đi, sau đó xoay người nhìn về phía mọi người trên Diễn Võ Trường, sắc mặt một lần nữa trở nên nghiêm túc:

"Chuyện này đến đây là kết thúc, ta cũng không lãng phí thời gian của mọi người nữa, bản thân sắp xếp trật tự, từng người diễn luyện một lần cho ta xem!"

Phần lớn những người ở đây đều là học viên cũ, biết phải làm gì, còn những ai chưa từng trải qua cũng đều nhìn mà học theo.

Trước mặt Dương Đông Hùng nhanh chóng xếp thành một hàng dài, nhóm Học Đồ thay phiên nhau tiến lên diễn luyện những gì mình đã học được, hy vọng có thể nhận được chỉ điểm.

Còn đám người Lư Đình Tài mình đầy thương tích nằm sấp trên mặt đất ở một bên lại không có ai để ý tới.

Bình Luận (0)
Comment