Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 76 - Chương 76: Lương Lão Gia? Thiếu Gia! (2)

Chương 76: Lương lão gia? Thiếu gia! (2) Chương 76: Lương lão gia? Thiếu gia! (2)

Lương Cừ cảm tạ từng người một, trong lòng đang không khỏi cảm động.

Xuyên tới đây lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn hưởng thụ cảm giác thư thái khi có chỗ để dựa vào như thế này.

Có nhiều sư huynh sư tỷ thật là tốt, hắn nhận được bảy vật phẩm, tất cả đều là những vật bất phàm.

Thắt lưng, bảo vệ tay, quần áo, áo khoác, binh khí, đồ trang sức, giày, trực tiếp gom đủ thành nguyên bộ cho hắn!

Lương Cừ cảm giác bản thân mình cứ như Tôn Ngộ Không đến Đông Hải Long Cung vậy, kiếm được từng cái kim quan, kim giáp, vân lí.

Những lời tiếp sau đây của Tứ sư huynh Từ Tử Soái đã xác minh phỏng đoán của hắn.

"Con người ta sợ nhất là tặng lễ, rất mệt đầu, về sau bọn ta liền thương lượng với nhau, dứt khoát tặng cho ngươi nguyên một bộ trang phục là được, mỗi người một kiện, không sợ rắc rối.

Thế nào, Tiểu Cửu, muốn mặc thử xem không? Trông ngươi cũng anh tuấn không thua kém gì ta, nhất định sẽ rất đẹp"

"Đúng vậy, chắc chắn là đẹp rồi". Hướng Trường Tùng tặng bộ quần áo, hắn rất muốn nhìn xem lễ vật của mình sẽ có hiệu quả như thế nào:

"Suy tính đến việc ngươi vẫn đang tuổi lớn, kích cỡ quần áo ta cũng không giảm bớt, nhưng hẳn là không có gì đáng ngại đâu"

Hứa Thị cũng mở miệng nói:

"Đi thử đi"

Trong lúc nhất thời, nhóm sư huynh sư tỷ đều muốn nhìn xem dáng vẻ của Lương Cừ khi mặc lên lễ vật của mình.

"Chuyện này...". Lương Cừ đưa ánh mắt nhìn về phía sư phụ Dương Đông Hùng.

Dương Đông Hùng sờ râu, cười to:

"Nếu các sư huynh sư tỷ của con đã muốn nhìn, vậy thì Nam Đệ, đưa Cửu đệ tử của ta đến phòng cho khách thay quần áo đi"

"Vâng". Nam Đệ tiến lên trước, bàn tay phải trắng muốt tinh tế chỉ về hướng hành lang bên cạnh:

"Cửu thiếu gia, mời đi theo ta"

Cửu thiếu gia?

Tinh thần Lương Cừ hoảng hốt, mơ mơ màng màng đi cùng Nam Đệ đến phòng cho khách.

Nam Đệ bảo hạ nhân chuyển một tấm gương đồng lớn tới, gương đồng được mài giũa bóng loáng như nước, không thua kém chút nào so với gương bạc hay gương nhôm ở kiếp trước.

Nhìn dáng vẻ phấn chấn của mình trong gương, Lương Cừ có muôn vàn suy nghĩ ở trong lòng.

Khi hắn vừa xuyên tới đây, sắc mặt vàng vọt, hai má hõm sâu, sinh mệnh tựa như ngọn nến trước gió, nhưng giờ thì sao?

Chỉ 2 tháng, tương đương với 60 ngày.

Tinh thần phấn chấn, nét mặt tỏa sáng, thậm chí còn có người gọi hắn là Cửu thiếu gia!

Cửu thiếu gia!

Hắn không dám tin đây là đang gọi mình!

"Ha ha..."

Đứng trước gương đồng, Lương Cừ đột nhiên cười thành tiếng, khi ánh mắt liếc nhìn về phía Nam Đệ đang đứng cạnh bên mới ý thức được nơi này vẫn còn có người, hắn xấu hổ ho khan hai tiếng, cố nín cười, nhưng cơ bắp trên khuôn mặt chẳng mấy chốc đã không kìm chế được.

"Ha ha ha..."

Xong rồi, sẽ bị coi là tên ngốc mất thôi.

Lương Cừ há to mồm hít thở, dùng việc hô hấp để ngăn lại ý cười, thu liễm lại cơ bắp trên khuôn mặt, trở lại dáng vẻ đứng đắn.

"Xin lỗi, để ngươi phải chê cười rồi"

Nam Đệ hơi khom người, khuôn mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ:

"Cửu thiếu gia có thể bái Dương lão gia làm sư phụ, tất nhiên đáng để cao hứng, xung quanh đây có biết bao nhiêu thị trấn, thôn, xóm, biết bao nhiêu người muốn bái sư mà không được, điều đó chứng tỏ Cửu thiếu gia chính là nhân tài trong ngàn dặm mới tìm được một, giỏi hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần"

Nhìn mà xem, quả không hổ là nha đầu trong gia đình giàu có, không chỉ lớn lên xinh đẹp mà nói chuyện cũng dễ nghe, quá bùi tai.

Lương Cừ nắm tay lại, che miệng ho khan:

"Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi, chờ ta thay đồ xong ngươi lại vào"

"Vâng"

Chờ cho phòng khách không còn ai nữa, Lương Cừ mới cởi bỏ áo khoác, chuẩn bị mặc đồ.

Bộ quần áo sạch sẽ trên người này chính là bộ tối hôm qua Hồ Kỳ đưa cho, tương đối tươm tất, nếu hôm nay đến đây mà hắn lại mặc bộ quần áo bằng vải lanh màu nâu kia, không những không hợp mắt mà ngay đến cả áo một bộ áo trong ra dáng hắn cũng không có, mặc đồ tốt nhìn cũng không hợp mắt.

Lần đầu tiên mặc một bộ quần áo nghiêm chỉnh, Lương Cừ phải nghiên cứu một hồi mới tìm ra cách mặc.

Nhà nghèo mặc quần áo không chú ý nhiều như vậy, đều là những bộ quần áo vải lanh bình thường, mặc lên người một bộ là xong, cứ mặc sao cho tiện là được.

Quần áo có viền vàng, vân ngoa với đế trắng, thắt lưng to rộng, bên hông có cài ngọc bội trong suốt cùng lệnh bài bằng gỗ mun, bảo vệ tay bằng vonfram có màu vàng, áo khoác bằng da khuyển hùng có màu đen...

Lương Cừ cầm lên từng cái một, mặc lên người.

Trong gương, một Lương Cừ mới xuất hiện đầy khí phách!

Bình Luận (0)
Comment