Lão khốn kiếp kia, nếu dám tới sẽ trói lại đánh cho hai phát.
Nguy cơ đè nén trong lòng bao lâu nay cuối cùng cũng tiêu tan, tâm tình Lương Cừ vui vẻ hẳn ra.
Túi tiền phồng lên, bạc vụn va chạm vào nhau, trong lòng hắn càng thấy vui sướng hơn, đối diện với thị trấn Bình Dương phồn hoa như vậy, hắn không kìm được mà muốn mua vài thứ đồ.
Đúng lúc đi ngang qua một tiệm vải, Lương Cừ liền bảo hai vị sư huynh chờ một chút rồi đi vào mua hai bộ quần áo bông.
Hiện giờ, giá bông trên thị trường rơi vào khoảng 300 văn 1 cân, để làm được một chiếc áo dài cần 3 cân bông, hai chiếc áo khoác cộng thêm một kiện áo trong đã tiêu mất của Lương Cừ hơn 3 lượng.
Quần áo mà các sư huynh tặng thật sự quá tốt, ngược lại lại khiến hắn không nỡ mặc, ngày thường luyện võ ra mồ hôi nhiều, chọn hai bộ rẻ tiền để thay đổi vẫn tiện hơn.
Lương Cừ lấy tiền từ trong túi ra để thanh toán, sau khi nhận lại tiền thừa, hắn móc một thỏi bạc nhỏ ra.
"Chưởng quầy, có thể đổi thỏi bạc nhỏ này thành 2 lượng bạc vụn giúp ta được không?"
Chưởng quầy nhận lấy thỏi bạc ước lượng một chút, thổi thổi nghe tiếng vang rồi lại cắn thử, sau khi xác định không có vấn đề gì liền lấy ra 2 viên bạc vụn, cân ngay trước mặt cho Lương Cừ.
"Công tử, bạc ngài đưa có tỉ lệ tốt, ta bổ sung thêm 50 văn cho ngài nữa". Chưởng quầy lấy thêm 50 văn từ trong ngăn kéo ra đưa cho Lương Cừ.
"Đa tạ"
Lương Cừ nhận lấy 2 lượng bạc vụn và 50 văn, tiếp theo lấy ra thêm một thỏi bạc nhỏ cùng 1 lượng bạc vụn đưa cho Hướng sư huynh.
Hướng Trường Tùng kinh ngạc nhận lấy:
"Sư đệ, không phải chỉ là 3 lượng bạc thôi sao, ngươi không nhắc ta cũng quên luôn rồi"
Lương Cừ lắc đầu:
"Vay tiền chính là vay tiền, đã vay là phải trả"
Quần áo mà Hướng Trường Tùng tặng hắn vừa nhìn đã biết có giá trị không thấp, nhưng lễ vật là lễ vật, còn vay tiền là vay tiền, cho dù có tặng bao nhiêu lễ vật cũng không có nghĩa là vay tiền không cần phải trả.
"Haiz"
Hướng Trường Tùng bất đắc dĩ nhận lấy bạc, hắn quả thật không để bụng 3 lượng bạc này, nhưng nhìn dáng vẻ của Lương Cừ khiến cho hắn từ tận đáy lòng không hiểu sao có chút cao hứng.
Sau khi mua xong quần áo rồi lại đi tiếp về phía trước một đoạn chính là Ngũ Phương Trai, cửa hàng điểm tâm tốt nhất ở trấn Bình Dương.
Lương Cừ từng mua lễ bái sư ở đây, hắn lấy ra 2 đồng mua thêm hai hộp điểm tâm, chuẩn bị cho Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương 1 hộp, 1 hộp còn lại cho nhà Trần thúc.
Hồ Kỳ cười nói:
"Tâm tình Lương sư đệ quả thật rất vui vẻ nhỉ, chỉ là không biết hai hộp này có phần của chúng ta không đây"
Lương Cừ ngượng ngùng gãi đầu, hắn vậy mà quên không mua cho các sư huynh, mặc dù hắn không có tiền như các sư huynh nhưng dù sao cũng phải có ý tứ một chút, hắn định lấy tiền ra mua thêm mấy hộp nữa nhưng lại bị Hồ Kỳ nhanh tay ngăn cản.
"Aiz, ta chỉ đùa chút thôi, sư phụ cho ngươi tổng cộng 10 lượng bạc, giờ ngươi đã sắp tiêu hết 7 lượng rồi, còn mua cho chúng ta nữa chẳng phải tiêu sạch chỗ tiền sư phụ cho sao? Nếu sư đệ thật sự có lòng, chờ sau này kiếm được tiền rồi, mời bọn ta ăn một bữa là được"
Lương Cừ gật đầu đồng ý, âm thầm đem chuyện này ghi tạc vào đáy lòng.
Thân là đệ tử thân truyền của Dương Sư, giờ hắn một ngày bắt được 200 văn tiền cá cũng sẽ không có ai hoài nghi, các ngư dân chỉ cảm thấy không hổ là đệ tử thân truyền của Dương Sư, đến cả phong thái bắt cá cũng tiêu sái như vậy.
Thậm chí có khoa trương hơn, một tháng bắt được một con Bảo Ngư cũng không phải không có khả năng, như vậy thu nhập mỗi tháng có thể lên tới 10 lượng bạc, một năm nhẹ nhàng thu về 100 lượng bạc, tương đương với mười nông dân.
Đương nhiên, cách làm này là đơn giản trực tiếp nhất, giờ Lương Cừ không chỉ có cách kiếm tiền duy nhất là bắt cá, tựa như hai người Hướng Trường Tùng và Hồ Kỳ ở Võ quán, một người chuyên lo chuyện tiếp đón, một người chuyên phụ trách dạy dỗ, cũng không phải làm không công, Dương Sư đều sẽ phát tiền lương, đãi ngộ khá là hậu hĩnh, mỗi tháng cũng phải mấy chục lượng bạc.
Lương Cừ nếu như không có tiền cũng có thể qua đó làm việc một thời gian, cho dù cảnh giới không đủ không thể dạy được người khác, vẫn có thể đi theo Hướng Trường Tùng làm chút việc vặt, chờ đọc sách học chữ xong là có thể hỗ trợ tiến hành đăng ký báo danh.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc ba người đã về tới Võ quán.
Trên Diễn Võ Trường, vết máu lưu lại tối qua đã được phủ lên một lớp đất vàng, không biết là dùng biện pháp gì mà chẳng ngửi thấy tí mùi máu tanh nào cả.
Hôm nay vẫn là 50 'người quen' như trước.
À, không đúng, Lương Cừ đưa mắt nhìn một vòng, phát hiện ra không có 7 người Lữ Đình Tài, chỉ còn lại hơn 40 người thôi.
Học Đồ bên trong Võ quán khá đông, cứ 5 ngày cuối tháng Dương Sư đều sẽ tới, hôm nay mới là ngày thứ hai.
Cái gọi là chỉ điểm, không chỉ là tu chỉnh động tác mà còn bao gồm cả những điểm cần chú ý trong đấu pháp, cách vận chuyển khí huyết, lựa chọn tiến độ tu luyện, phối hợp cùng với dược liệu và rất nhiều vấn đề cần chú ý khác, vì thế mọi người đều vô cùng quý trọng, sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Chỉ là trong đám người không thấy Lỗ Thiếu Hội đâu, nhắc tới chuyện này thì sau ngày hôm qua Lương Cừ chưa từng gặp lại hắn, mãi cho đến hôm nay cũng không thấy xuất hiện.
Không dám quay lại sao?
Lương Cừ cảm thấy không có khả năng này, đối với một Võ Giả chân chính tựa như Lỗ Thiếu Hội, tới Võ quán không còn là vì học tập nữa mà là để tìm kiếm bầu không khí và hoàn cảnh, một người chỉ ở nhà bế quan tu luyện dù sao cũng không thể bằng được cùng mọi người luận bàn thảo luận.
Hơn nữa, Lỗ Thiếu Hội trên danh nghĩa cũng chỉ là 'người thay thế', việc hắn rời bỏ vị trí như vậy cũng không ai có thể chỉ trích hắn, nhiều nhất chỉ bị răn dạy 2-3 câu.