Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 20

Sáng thứ hai, Hạ Minh Hiên vẫn theo lẽ thường đi học. Con người từng chật vật trong mưa đã biến mất, giống như những gì xảy ra hai ngày trước đều là giả.

Hắn lấy từ trong túi ra một cái kẹo que, là vị chocolate. “Tạm thời chưa có tiền trả, cho cậu món này, coi như là cảm ơn”.

Kiều Tử Tích nhận lấy que kẹo, nhét vào trong ngăn bàn. “Chuyện giải quyết xong rồi?”

Hạ Minh Hiên gật đầu. “Ừ, cô ấy nói qua vài ngày nữa sẽ đến trường”.

“Cha mẹ cô ấy biết không?”

“Không biết”.

Đã sớm nghĩ ra, loại chuyện này sao có thể nói với cha mẹ.

Hạ Minh Hiên đem một cái kẹo khác bóc ra, đặt ở trước miệng liếm liếm, nói. “Tử Tích, cái của cậu cũng bóc ra đi, cùng ăn với tôi”.

Kiều Tử Tích liếc hắn một cái, hắn nghĩ mình đang làm cái gì, khiến cho một cô gái mười bảy tuổi mang thai, phá thai xong là coi như không còn việc gì? Vẫn còn cười đùa thích thú ăn kẹo được.

Sự thật chứng minh, Hạ Minh Hiên đúng là tên cặn bã! Từ sau hôm đó, không còn thấy Lương Mỹ Kỳ ngồi sau xe hắn đi học về nữa, thực hiển nhiên là hai người đã chia tay. Gặp phải loại chuyện này mà vẫn còn tiếp tục quan hệ được thì đúng là có chút khó khăn.

Cuộc sống địa ngục chốn cấp ba đã bắt đầu. Con số trên bảng đèn LED đã xuất hiện ngày thứ 256, qua một ngày sẽ rút ngắn thêm một ngày. Bên dưới bảng đèn là một chuỗi các câu danh ngôn về sự chăm chỉ miệt mài, tiếng tây tiếng ta đủ cả. Mỗi ngày xuất hiện cả trăm lần để cổ vũ ý chí chiến đấu cho học sinh.

Hiệu trưởng rất trịnh trọng mà nói rằng, mỗi ngày phải nhìn con số trên bảng đèn kia, nhìn cả những câu danh ngôn ở bên dưới nó nữa, đối với chúng ta có tác dụng khích lệ rất lớn. Mỗi ngày một lần, chúng ta sẽ ngẫm lại những gì đã trải qua trong ngày, xem chúng ta đã học được những gì, còn bao nhiêu thứ chưa học được! Cứ như vậy tới ngày cuối cùng, các em sẽ phát hiện, cái gì các em cũng học xong hết rồi!

Những lời này hiển nhiên là hơi bị khoa trương, nhưng nghe vào tai thì đúng là rất sướng.

Mỗi ngày, bảy rưỡi vào học, trước bảy giờ học sinh cũng đã đến gần đủ, người chưa tới thì trên cơ bản đều là không muốn thi đại học. Tầng học của khối mười hai vang vang tiếng đọc sách làm cho hiệu trưởng rất đỗi vừa lòng, mỗi lần đi qua, trên mặt đều là tươi cười sáng lạn.

Hạ Minh Hiên tuy rằng không tính là tới sớm, nhưng cũng tầm tầm bảy giờ là có mặt. Cầm lấy quyển 50 đề thi ngữ văn đại học cao giọng đọc, đọc được một lát liền quay sang hỏi Kiều Tử Tích bề bộn bên cạnh. “Tử Tích, âm lượng bằng này có được không?”

Kiều Tử Tích liếc hắn một cái, tiếp tục đọc sách.

Hạ Minh Hiên rụt đầu trở về, giống như một con thỏ nhỏ bị thương nói. “Nếu cậu cảm thấy ồn đến cậu, tôi không đọc nữa”.

Kiều Tử Tích vội ho một tiếng. “Cậu tiếp tục”.

Hạ Minh Hiên lại vui vẻ đọc tiếp. “Dòng sông đông rót – Đào thải hết ngàn thuở phong lưu nhân vật – Luỹ cổ tây biên – Người bảo đấy Tam Quốc Chu Du Xích Bích – Đá rối mây xen – Sóng tung bờ rạn – Cuộn bốc ngàn trùng tuyết – Non sông như vẽ – Một thuở bao nhiêu hào kiệt….” (Niệm Nô Kiều – Xích Bích hoài cổ. Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn). Ngô Văn Cường ngồi phía sau dùng sách đập vai Hạ Minh Hiên. “Người hỡi, ra hành lang đọc đi, ồn muốn chết”.

Bả vai Kiều Tử Tích run lên, chắc chắn là đang cười trộm.

Diệp Tiểu Dao thường xuyên gọi điện càu nhàu với Kiều Tử Tích, Kiều Tử Tích đã sớm đem nó thành thói quen. Nhưng là Diệp Tiểu Dao rất ít khi khóc đòi Kiều Tử Tích ra ngoài, nghe tiếng khóc thì không giống là giả.

Kiều Tử Tích đem quần áo ngủ thay ra, cầm theo di động ra ngoài.

Lúc tới nơi, Diệp Tiểu Dao đang ngồi ở chiếc ghế dưới đèn đường trong công viên, trong tay nắm điện thoại. thấy Kiều Tử Tích đến thì lấy khăn tay lau nước mắt.

Kiều Tử Tích ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô. “Sao vậy?”

Trầm mặc trong chốc lát, Diệp Tiểu Dao mở miệng. “Ba mẹ tôi muốn tôi xuất ngoại, đi Canada”.

“Sao lại đột ngột vậy?”

Diệp Tiểu Dao lắc đầu. “Không phải đột ngột, một năm trước đã nói đến rồi”.

“Vậy…. cậu còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý?”

“Không phải”. Diệp Tiểu Dao cúi mặt, lại lắc đầu. “Chỉ là….”

Kiều Tử Tích bất đắc dĩ cười khổ. “Rốt cuộc là làm sao?”

“Tôi….” Diệp Tiểu Dao trộm nhìn Kiều Tử Tích bên cạnh, cắn môi dưới nói. “Chính là, đột nhiên nghĩ tới việc xuất ngoại…. rất….”

“Hm?”

“Rất không quen, cũng luyến tiếc”.

“Chuyện này rất bình thường, sắp phải xa quê hương, đương nhiên là sẽ luyến tiếc”. Kiều Tử Tích nói ra rất nhẹ nhàng.

“Nhưng là….” Diệp Tiểu Dao muốn nói lại thôi, ngón tay miết chặt nắp điện thoại, lát sau tiếp tục nói. “Tiếng Anh của tôi thối nát như vậy, mua đồ ăn cũng không nói được, đến lúc đó làm sao mà sống”.

“Cha mẹ cậu không cùng đi sao? Việc này bọn họ sẽ làm thôi”.

“Tiếng Anh của bọn họ cũng chẳng hơn tôi bao nhiêu”. Diệp Tiểu Dao nói. “Với lại tôi cũng không thể dựa hết vào họ, dù sao tiếng Anh không biết, ra nước ngoài nhất định sẽ bị người ta lừa”.

Kiều Tử Tích cười cười. “Yên tâm, cậu khôn khéo như vậy, bị lừa làm sao được”.

“Tử Tích, cậu hy vọng tôi xuất ngoại như vậy sao?”

“Tôi không nói vậy”.

“Vậy vì sao cậu lại nói nhiều lời như thể rất hy vọng tôi sẽ đi?”

“Được được được, tôi không nói nữa”. Kiều Tử Tích nhượng bộ, nếu là nói chuyện với Hạ Minh Hiên, y tuyệt đối sẽ không phải là bộ dáng này.

Diệp Tiểu Dao đem điện thoại hết đóng vào rồi lại mở ra, dưới ánh sáng mờ nhạt, hai mắt cô vẫn còn sưng đỏ.

“Về đi, tôi tiễn cậu”. Kiều Tử Tích mở miệng.

“Tôi không muốn về”.

Kiều Tử Tích nhìn bốn phía, mặc dù không phải nơi hoang vu vắng vẻ gì, nhưng người ở cũng rất thưa thớt. “Cậu muốn qua đêm ở nơi này?”

“Cậu về trước đi, tôi ngồi đây một mình”. Thật sự là nha đầu bốc đồng.

“Quên đi, tôi vẫn là nên đi với cậu”.

Diệp Tiểu Dao liếc Kiều Tử Tích chơi game trên điện thoại, nói. “Tử Tích, cậu đối với ai cũng tốt như vậy”.

Kiều Tử Tích ngừng chơi, nghĩ tới một người, dù thế nào cũng không thể đối tốt với hắn được, Hạ Minh Hiên. Kiều Tử Tích cười nhẹ một tiếng. “Cũng không phải”.

“Trừ bỏ hung dữ với Hạ Minh Hiên, cậu đối với ai cũng thân thiện”.

Nhếch miệng một cái, Kiều Tử Tích nói. “Đúng vậy”.

Diệp Tiểu Dao ngập ngừng. “Kỳ thật, lấy ánh mắt của một hủ nữ mà nói, hai người các cậu rất xứng”.

Kiều Tử Tích bất đắc dĩ cười khổ. “Vậy sao?”

“Nhưng Hạ Minh Hiên là tên cặn bã, tôi cũng không hy vọng cậu cùng cậu ta một chỗ”. Đây là lời thực tâm của một cô gái bình thường nói ra, không phải dưới thân phận của hủ nữ.

“Không thể nói rõ vì cái gì, chính là không thích cậu ta, vừa nhìn đã thấy chướng mắt”.

Kiều Tử Tích mím môi cười. “Cậu ta khiến người ta ghét vậy sao?”

“Ừ, đúng vậy, cử chỉ lời nói của cậu ta thấy thế nào cũng không vừa mắt, không biết vì cái gì mà lắm nữ sinh thích cậu ta thế”. Nói đến Hạ Minh Hiên, Diệp Tiểu Dao chỉ có nói xấu mà không dừng được. “Tôi nghe nói, cậu ta với Lương Mỹ Kỳ chia tay rồi”.

Kiều Tử Tích không nói lời nào, chuyện này y đã sớm nghĩ tới, xảy ra việc kia rồi cũng chẳng thể tiếp tục được.

Diệp Tiểu Dao lại nói tiếp. “Chưa từng thấy qua người như cậu ta, đứng núi này trông núi nọ, ỷ vào gương mặt của mình mà đi lừa không biết bao nhiêu gái nhà lành. Hoa tâm tôi đã thấy, chính là chưa thấy kẻ nào hoa tâm như cậu ta”.

Kỳ thật Hạ Minh Hiên mới kết giao bạn gái hai lần, nói hắn hoa tâm cũng được, nhưng đứng núi này trông núi nọ thì hơi có điểm gượng ép. Lần trước hắn chia tay bất quá là vì hiểu lầm, lần này thì….

Nói xong chuyện Hạ Minh Hiên thì nói tới mấy chuyện Trung Quốc khác, đều là thứ Diệp Tiểu Dao thích. Người sắp xuất ngoại sẽ đột nhiên nhớ tới rất nhiều điều về quê hương.

Đồng hồ trên điện thoại đã nhảy tới số mười một, Diệp Tiểu Dao buồn ngủ nói. “Tôi muốn về nhà”.

Kiều Tử Tích ngáp dài đưa cô trở về.

Diệp Tiểu Dao nói, cho đến ngày cuối cùng trước khi xuất ngoại, cô vẫn sẽ đến trường. thời gian ở trong nước chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, nếu không biết quý trọng thì sau này hối cũng không kịp.

Lớp 12 đi vào quỹ đạo, đối với tư tưởng giáo dục đã nghe qua vô số lần từ năm lớp 10, lớp 11, học sinh đã sớm chết lặng. Áp lực cùng giảm sức ép đều là mây bay, thi được thành tích tốt mới là chân thực nhất.

Cuộc thi thử đầu tiên trong truyền thuyết rốt cuộc cũng đến. Hạ Minh Hiên ngủ hết một tiết toán rồi lại ngủ sang cả tiết tiếng anh, tỉnh dậy nói. “Mai thi rồi, cậu giúp tôi bổ túc một tí?”

Kiều Tử Tích dùng ánh mắt cực độ khinh bỉ liếc hắn. “Lúc ngủ như heo thì sao không nghĩ tới chuyện học hành tử tế đi?”

Hạ Minh Hiên lý lẽ hùng hồn nói. “Thật sự tôi cảm thấy rất buồn ngủ, lời lão sư nói như có thuật thôi miên, miễn cưỡng nghe cũng không thể vào đầu được”.

“Tôi giảng thì cậu nghe vào chắc?”

“Đương nhiên, nghe cậu giảng thần kinh tôi rất hưng phấn, muốn ngủ cũng không ngủ được”.

Kiều Tử Tích: “……….”

Gương mặt của Hạ Minh Hiên tuy rằng so với nữ sinh có phần còn đẹp hơn, nhưng cái da mặt nhìn qua có vẻ non mềm kia chắc chắn là so với da trâu còn dày hơn gấp bội.

Học bổ túc tiến hành trong nhà Kiều Tử Tích, ở trong sân có một cái bàn, là ngày thường Kiều nãi nãi dùng để đọc sách uống trà.

Nghe nói Hạ Minh Hiên tới, Kiều nãi nãi thực cao hứng. Bình thường Kiều Tử Tích không phải người nói nhiều, hai bà cháu ngày ngày gặp nhau cũng chẳng trò chuyện được bao nhiêu, so với Hạ Minh Hiên thì hắn nói nhiều lắm. Cái miệng Hạ Minh Hiên ăn nói ngọt xớt, lại thêm vẻ ngoài ưa nhìn lại càng khiến lão nhân gia yêu thích.

Mỗi khi Hạ Minh Hiên ngồi tán gẫu với Kiều nãi nãi, Kiều Tử Tích chỉ có thể ủ rũ ngồi một bên, thỉnh thoảng mới chêm vào một câu.

Lúc đang giảng bài, Hạ Minh Hiên đột nhiên nói. “Tử Tích, bà nội già rồi, bình thường cậu nói chuyện với bà nhiều một chút. Người tới tầm tuổi này đều cảm thấy cô độc, bên cạnh có một đứa cháu như cậu, bình thường không có ai nói chuyện cùng bà, cậu cứ tìm mấy chuyện lặt vặt để nói là được rồi”.

Kiều Tử Tích dừng bút, ánh mắt vẫn nhìn vào sách. “Không cần cậu quản”.

Hạ Minh Hiên thuận thế vỗ vai y. “Huynh đệ, tôi là nói thật”.

“Tôi biết, bình thường cậu cũng không nói nhiều lắm, nhưng bà nội là người già, cho dù tìm không ra đề tài, nhưng cậu cứ nói với bà mấy chuyện thiên văn địa lý, cho dù bà không hiểu nhưng vẫn sẽ cao hứng, hiểu chưa?”

Kiều Tử Tích hất cái tay đang bám trên vai mình xuống. “Được rồi, biết rồi”.

Hạ Minh Hiên đắc ý cười, dán lại gần. “Về sau hai người phải câu thông câu thông nhiều hơn, nếu không tôi cho cậu mượn quyển < Ba trăm sáu mươi bí kíp nói chuyện với người già > ?”

Kiều Tử Tích dùng bút gõ đầu hắn. “Nghiêm túc nghe giảng đi, đừng có chuyển đề tài”.

“Vâng vâng vâng, quan lớn!”

Bình Luận (0)
Comment