Thánh Thể Bất Phàm

Chương 218

Máu tươi văng ra như bão táp, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, qua giây lát Diệp Phong đã lấy đi tính mạng của mười người.

Máu tươi, tay chân cụt rơi đầy đất, hiện trường trở thành một mảnh hỗn độn.

"Xem ra tao đã đánh giá thấp mày." Tên đeo kính râm kia phát ra giọng nói âm trầm, ánh mắt không còn thản nhiên lạnh nhạt nữa.

Tiếng nói vừa dứt, gã tháo cái kính râm xuống rồi vứt qua một bên, vặn vẹo cổ phát ra tiếng răng rắc răng rắc.

Tên đàn ông đeo kính râm nhìn chăm chú vào Diệp Phong mà lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ giờ để tao đích thân giải quyết mày."

"Chỉ là Địa cấp tông sư hậu kỳ mà cũng lớn lối quá nhỉ?" Diệp Phong khinh thường nói.

"Mày biết cảnh giới của tao!?" Đồng tử của tên đeo kính râm kia co lại thành hình dạng cây kim, nghe Diệp Phong nói vậy lập tức giật mình, không ngờ đối phương nhìn ra được cảnh giới của gã.

Trong mắt Diệp Phong lấp lóe tia sắc lạnh: "Tao mà không nhìn ra cảnh giới của mày thì chẳng phải là sống uổng phí sao?"

"Cố làm ra vẻ bí ẩn, bớt nói nhảm, nạp mạng đi." Tên đeo kính râm kia quát lên một tiếng rồi tung một quyền về hướng Diệp Phong, kình khí hung hãn khuấy động bát phương.

Diệp Phong nheo mắt lại nghênh đón, lập tức bắt được nắm đấm của tên đeo kính râm kia rồi phát lực bẻ ra phía ngoài.


Tên đeo kính râm lực bộc phát sức mạnh, bỗng thoát khỏi trói buộc của Diệp Phong.

"Ha ha, thằng ranh, chỉ dựa vào mày mà muốn giao thủ với tao? Năm mơ đi, một quyền của tao có thể tiêu diệt được mày." Gã nhe răng cười một tiếng rồi tung nắm đấm còn lại ra.

Diệp Phong nâng quyền che chắn, tiếng động vang dội như rồng hổ gầm, nắm đấm của hắn và tên đàn ông đeo kính râm trực diện với nhau phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

"A." Tên đeo kính râm kêu to, cả cánh tay bị bẻ gấy, cực kỳ đau đớn.

Mặt gã lộ ra vẻ dữ tợn, cắn răng nói: "Tao không tin mày có thể cản được nắm đấm của tao, lại đến."

Vừa dứt lời, cánh tay còn lại của gã vung lên, lại tung một quyền ra.

"Thật là quá yếu, mày làm tao chẳng có hứng đánh gì cả." Diệp Phong lạnh lùng nói.

Trong lòng tên đeo kính râm dâng lên lửa giận ngập trời, câu nói này của Diệp Phong giống như một thanh kiếm cắm sâu vào tim gã.

Gã đường đường là võ giả cảnh giới Địa cấp tông sư mà có khi nào bị đối phương xem thường như vậy?

Hai mắt gã đỏ ngàu, trên trán nổi lên gân xanh rồi gắn từng chữ một: "Tao muốn mày phải trả giá đắt."

Gã như bị điên mà triển khai tiến công càng hung hãn bá đạo, mỗi một quyền đều mang theo sức mạnh kinh khủng như có thể đánh nát núi non, cảnh tượng

quá dọa người.

Nhưng vô dụng, những đòn tiến công kia đều bị Diệp Phong hóa giải, hắn lành lặn không bị chút tổn thương nào.

"Mày quá yếu." Diệp Phong thản nhiên nói.

Hắn lập tức ra tay, nắm đấm sắt sắc bén đánh thẳng vào gã kia, mang theo. áp lực kh ủng bố khiếp người vô tận.

Tên đàn ông đeo kính râm kia hoảng hốt, cuống quít tránh né.


Nhưng nắm đấm của Diệp Phong thực sự quá nhanh, gã vừa tránh thoát đã bị một quyền khác của Diệp Phong đánh trúng.

"Phốc." Gã phun ra một ngụm máu tươi, xương ngực đứt gãy mấy khúc, thân thể bay ngược ra ngoài.

Gã đã bị thương nặng, trên mặt hiện đầy sợ hãi.

"Nói, ai phái mày tới giết tao." Diệp Phong chậm rãi đi về hướng gã, toàn thân toả ra khí thế đáng sợ.

Toàn thân tên đàn ông đeo kính kia run lên, Diệp Phong còn kinh khủng hơn gã tưởng tượng rất nhiều, hắn không phải võ giả bình thường nên khó trách có thể dễ dàng gi ết chết Kim Lăng Vương.

Phóng mắt nhìn khắp Hoa Hạ, cao thủ như vậy cũng thuộc dạng cực kỳ cao cấp, không phải bừa bãi vô danh mới đúng, nhưng vì sao lúc trước lại không tra được tư liệu gì liên quan đến hắn chứ.

Gã chỉ biết hắn có qua lại với chiến thần Lãnh Huyết - Điện chủ Thiên Cơ Điện của Bắc Vực.

"Tao sẽ không nói cho mày biết." Tên đeo kính râm kia âm trâm nhìn chằm chăm Diệp Phong mà nói: "Muốn biết thì tự đi thăm dò, tao cũng muốn xem mày có chọc nổi hắn không."

Tiếng nói vừa dứt, tên đeo kính râm lại đứng lên, muốn khởi xướng phản kích nhắm vào Diệp Phong.

"Không nói thì đi chết."

Diệp Phong mỉa mai, đá một chân ra làm gã văng xa mấy mét.


Ầm!!!

Sau khi gã rơi xuống thì ho khan rồi phun ra mấy ngụm máu, bị tổn thương rất nghiêm trọng.

Gã giấy dụa đứng lên, lau sạch máu tươi chảy ra từ khóe miệng rồi âm u độc ác nhìn chăm chằm vào Diệp Phong, hận thù ngập trời.

"Mày chờ xem, mày nhất định sẽ chết trong tay hắn." Gã để lại một câu hung ác rồi quay người rời đi, nhanh chóng chạy trốn.

Gã biết mình không phải đối thủ của Diệp Phong, ở lại nơi này chỉ còn đường chết. .

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||

"Không cần chờ, tao tiễn mày về Tây Thiên trước."

Đôi mắt của Diệp Phong phát sáng rồi bước ra một bước, chỉ trong giây lát đã chặn trước người tên đeo kính râm kia, bắt lấy cổ họng gã rồi dùng sức vặn một cái.

Chỉ nghe một tiếng răng rắc, cổ gã bị trực tiếp bẻ gấy rồi mất mạng ngay tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment