Thánh Thể Bất Phàm

Chương 242

Nhưng hiện tại tình thế đã khác, phiền phức đã được giải quyết, cô ta không muốn cùng Chu Vũ dây dưa nữa.

Ngay sau đó, Lương Yên lên xe của Diệp Phong.

Chu Vũ nhìn thấy cảnh này, lập tức tức giận!

"Mẹ kiếp! Con khốn này vậy mà lại lên xe của Diệp Phong!" Đôi mắt hắn ta đầy sự hung dữ và hận thù.

Lương Yên vậy mà lại lên xe của người khác, vịt đã nấu chín rồi còn bay đi, điều này khiến hắn ta tức giận!

Lúc này, Phùng Hạo Thiên vỗ võ vai Chu Vũ nói: "Chu thiếu yên tâm, têh tiểu tử Diệp Phong kia không đắc ý được bao lâu đâu."

"Hôm nay hắn đánh Lý thiếu gia của nhà họ Lý, một trong ngũ đại gia tộc, anh cho rằng nhà họ Lý sẽ tha cho hắn dễ dàng như vậy sao?”

"Cũng đúng." Chu Vũ nghe xong, mới bình tĩnh lại phần nào cơn tức giận.

Hắn tabiết rất rõ thế lực của nhà họ Lý ăn sâu vào Giang Thành, tồn tại như một gã khổng lồ.

Cho dù Diệp Phong có là võ sĩ cũng không bao giờ có thể trốn thoát được! Chờ nhà họ Lý xử lý hắn, Chu Vũ lại đi tìm Lương Yên cũng không muộn. Chỉ là đêm nay, Lương Yên lên xe của Diệp Phong...


Miếng mỡ này, sẽ không bị Diệp Phong ăn luôn đó chứ?

Chu Vũ càng nghĩ càng cảm thấy tức và khó chịu!

Nửa giờ sau, Diệp Phong chở Lương Yên đến dưới lầu của một chung cư ở Tây Hoàn.

"Có phải ở đây không?"

Diệp Phong liếc mắt nhìn ra ngoài.

"Ừm, đúng rồi, ngại quá, lại phiền anh phải đưa tôi đến đây."

Lương Yên mỉm cười gật đầu, tháo dây an toàn và chuẩn bị mở cửa bước xuống xe.

Trước khi mở cửa, cô ta chợt do dự rồi nói:

"Diệp Phong..."

"Hả?" Diệp Phong có chút giật mình.

"Anh có thể đi cùng tôi lên không?" Hai má của Lương Yên hơi đỏ. "Sao vậy? Cô còn chưa bình tĩnh lại sao?" Diệp Phong cười nhạt hỏi. "Ừ." Lương Yên cắn môi và gật đầu.

"Được rồi, đi thôi, tôi sẽ đưa cô đi."

Diệp Phong mỉm cười, không để trong lòng.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Hắn có thể hiểu tâm trạng của Lương Yên lúc này, một cô gái mỏng manh làm sao có thể không sợ hãi khi xảy ra chuyện như vậy?


"Cám ơn." Lương Yên cười ngọt ngào.

Sau đó hai người xuống xe đi vào thang máy, Lương Yên thở phào nhẹ nhõm, thư thái hơn rất nhiều.

Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Diệp Phong, hai má đỏ bừng, đến mức quên nhấn nút thang máy.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, hai người dừng lại ở tầng một hồi lâu, cuối cùng Diệp Phong không nhịn được hỏi:

"Gô sống ở tầng mấy?" "ồ... tầng chín..." Lương Yên nhận ra điều này và vội vàng nhấn nút tầng chín.

Diệp Phong cười nói: "Cô không cần căng thẳng như vậy, hiện tại không sao rồi, bọn họ sẽ không dám làm phiền cô nữa."

“Ừ” Lương Yên hất tóc gật đầu: “Bọn họ cũng không biết tôi sống ở đây.” "Vậy thì tốt."

Tỉng một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng chín, hai người ra khỏi thang máy, Diệp Phong nói: "Bây giờ cô đã hết sợ chưa?"

Lương Yên gật đầu: "

Diệp Phong mỉm cười nói: "Vậy tôi về trước, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì có thể nói với tôi."

"Chờ một chút, Diệp Phong..." Đang định đi xuống lầu thì Lương Yên đột nhiên gọi hắn lại. Diệp Phong dừng lại.


"Chúng ta đã đến tận đây rồi, anh không muốn nhìn xem nhà của tôi trông như thế nào sao?" Lương Yên mím môi đỏ mọng nói.

Diệp Phong trầm ngâm một lát, sau đó cười nói: "Được, chúng ta vào nhìn xem. Nói thật, tôi thật sự rất tò mò. Cô sống một mình à?”

"Ừ." Lương Yên gật đầu.

"Tiễn phật tiễn đến tây phương, hôm nay tôi sẽ làm cho cô hoàn toàn yên tâm.

Diệp Phong mỉm cười, hắn cảm thấy Lương Yên muốn hắn cùng côta vào nhà là bởi vì cô ta đang sợ hãi.

Suy cho cùng, các cô gái sẽ đặc biệt sợ hãi và dễ có những suy nghĩ lung tung

ngay trước khi đèn bật sáng và cửa đóng lại, đặc biệt là một cô gái sống một mình như Lương Yên.

"Được" Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Yên tràn ngập nụ cười.

Diệp Phong không suy nghĩ nhiều, theo cô ta vào nhà.

Bình Luận (0)
Comment