Thanh Thiên Bạch Nhật - Hành Chi

Chương 13

61.

Người trên lưng nhẹ như một nắm lông vũ, không đáp lại câu nào.

Thu Bạch cõng người ra khỏi Hoàng gia. Nàng dắt ngựa của mình, từng bước từng bước ra khỏi cổng thành huyện Hoành Sơn.

Trời vẫn chưa tối hẳn.

Thu Bạch đặt người lên xe ngựa đã thuê sẵn, cài ngựa cho chắc vào rồi đánh xe chậm rãi chạy về Trần Châu.

Trời đã tối đen, rừng cây thấp, vì hạn hán nên cỏ cây không sum suê.

Thu Bạch lấy lọ thuốc trong túi ra, cẩn thận bôi thuốc cho Thạch Trừng. Cơ thể Thạch Trừng co giật mất kiểm soát, nhưng nàng ấy không phát ra tiếng động nào. Thu Bạch cắn răng nuốt những giọt nước mắt trong hốc mắt vào ngược trở lại.

Sau đó nàng dùng đoản đao xới đất, nhẹ nhàng dập tắt đống lửa.

Ngựa của nàng là do phụ thân tặng cho. Khi phụ thân tặng ngựa cho nàng, ông ấy bảo nàng đặt tên cho nó, nhưng nàng cứng đầu không chịu. Tuy ngựa không nói được nhưng nó có suy nghĩ của riêng mình. Trong lòng nó chắc chắn đã có cái tên mà nó muốn được gọi.

Con ngựa đã ở bên nàng tám năm, cuối cùng nàng vẫn phải bỏ nó lại.

Người Hoàng gia tuyệt đối không bao giờ để nàng đưa Thạch Trừng an toàn về Đông Kinh. Nàng đã phạm tội giả truyền thánh chỉ, một tội chém đầu, nàng có thể chết nhưng Thạch Trừng thì không thể.

Tuy nàng ấy không mở miệng, nhưng Hồ đại nhân có thể trao thư tay cùng với hồ sơ quan trọng như vậy cho nàng ấy trước khi ch, chắc chắn là ông ấy rất tin tưởng Thạch Trừng.

Thạch Trừng liều chết mang hồ sơ và thư tay đến Đông Kinh, lại còn sẵn lòng làm chứng, có thể thấy nàng ấy là một cô nương như thế nào. Nàng ấy chưa từng nghĩ rằng, sau bao gian khổ đến được Đông Kinh mình lại bị đưa trở về Hoàng gia. Điều này khiến nàng ấy cảm thấy thất vọng với Đại Lý Tự, với Thánh nhân và cả với luật nước.

Nàng đã thuê người giang hồ giả dạng làm mình và Thạch Trừng, rồi đánh xe ngựa theo đường quan đạo tiến về phía Đông Kinh. Với con ngựa của nàng, có lẽ còn có thể giấu chuyện cải trang thêm vài ngày. Nhưng chẳng bao lâu nữa người Hoàng gia sẽ phát hiện ra, rồi họ sẽ biết được việc nàng giả truyền thánh chỉ.

Dù thế nào nàng cũng phải ch, nhưng ít ra phải chết cho có ý nghĩa. Nàng nhất định phải đưa Thạch Trừng về Đại Lý Tự, phơi bày tội ác của Hoàng gia ra ánh sáng.

Toàn thân Thạch Trừng không còn chỗ nào lành lặn. Thân thể nàng ấy yếu ớt, tình hình mỗi ngày một tệ hơn. Thu Bạch chở nàng ấy đi vòng qua phía bắc, đã hơn mười ngày trôi qua, nàng ấy chưa từng nói một lời nào. Thu Bạch bế nàng ấy trở lại xe ngựa. Tuy cưỡi ngựa đi nhanh hơn nhưng Thạch Trừng sẽ không chịu nổi. Thu Bạch lại mua thêm một cỗ xe ngựa cũ kỹ và một con la, kéo xe chầm chậm đi về phía Khâm Bắc.

Thoáng cái đã vào hè, vết thương của Thạch Trừng đã lành được quá nửa, có thể tự đi được nửa dặm đường. Thu Bạch dắt Thạch Trừng, hai người quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, trông chẳng khác gì những kẻ ăn xin bên bờ sông.

Dạo gần đây mưa nhiều, nước sông dâng cao, thuyền từ Giang Bắc đi Đông Kinh vẫn chưa rời bến. Những hành khách đã lên thuyền đều bị đuổi xuống, chính Hà Đạo Sứ đích thân dẫn người lục soát từng người một. Ông ta còn dẫn một nhóm người lên thuyền, qua nửa canh giờ sau mới xuống.

"Xem ra chúng ta vẫn phải trì hoãn thêm vài ngày nữa." Thu Bạch bẻ đôi chiếc bánh bao trong tay, đưa một nửa cho Thạch Trừng.

Thạch Trừng nhận lấy, lặng lẽ bẻ một miếng cho vào miệng.

Nàng ấy nghiêng đầu nhìn Thu Bạch. Hai người ở cùng nhau đã hơn một tháng, nhưng nàng ấy vẫn chưa thể hiểu được tính cách của Thu Bạch,. Thậm chí Thạch Trừng còn có hơi sợ nàng. Quả thực, Thu Bạch chính trực đến mức quái dị. Quái dị theo đúng nghĩa đen.

62.

Thấy mặt trời đã lên cao, những con thuyền đậu ở bến lần lượt rời cảng, Thu Bạch mới đỡ Thạch Trừng chậm rãi đi về phía chiếc thuyền nhỏ đậu không xa cạnh bến sông. Trên sông có rất nhiều thuyền tư nhân giống thế. Chiếc thuyền nhỏ chở hai người chầm chậm quay về thành.

Họ sống trong một căn viện nhỏ ở phía tây thành.

Căn viện này vốn của một đôi phu thê bán hàng rong thuê, có một sân và bốn gian phòng. Thu Bạch thuê một trong số các phòng đó của đôi phu thê trẻ, khi chủ nhà đến, chỉ nói là người thân trong nhà, ở vài ngày rồi sẽ đi. Đôi phu thê trẻ vui vẻ vì có thêm một quan tiền thu nhập. Đối với Thu Bạch và Thạch Trừng, điều này cũng tiện cho việc ẩn giấu thân phận.

Hôm nay Thu Bạch ra ngoài, vốn là để gửi một bức thư đến Đông Kinh.

Nàng tới bến tàu cũng chỉ vì muốn thử vận may. Nếu người Hoàng gia không truy đuổi gắt gao đến vậy, không tra xét nghiêm ngặt như trước, chỉ cần các nàng lên được thuyền, chờ mười ngày nửa tháng là đến được Đông Kinh rồi.

Đôi phu thê trẻ ở cùng viện đã ra ngoài buôn bán. Thấy mặt trời dần lên đến đỉnh đầu, Thu Bạch thay bộ quần áo trên người, mặc một chiếc váy vải thô màu xanh, sau khi chải rửa gọn gàng thì lập tức vào bếp.

Thạch Trừng ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa bếp, nàng ấy mặc bộ đồ ngắn bằng vải thô màu xám. Chỗ vốn có vết sẹo giờ đã biến thành hai vết bớt đỏ au.

Thạch Trừng lặng lẽ nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, trong lòng mừng thầm vì khí hậu Giang Bắc dễ chịu. Nếu không thì với cảnh ngày nào Thu Bạch cũng đỡ nàng ấy ra hiên phơi nắng thế này, e là da của Thạch Trừng đã bị cháy nắng từ lâu rồi.

"Nghe nói Hồ Tử Lan từng theo học phụ thân ngươi. Phụ thân ngươi nhìn người rất giỏi, ông ấy đã kết duyên cho hai người từ lâu. Chỉ là sau này hắn đỗ Thám hoa, lại không giữ lời hứa cưới ngươi mà hủy hôn để cưới người khác. Một kẻ như vậy chết cũng đáng, sao ngươi còn phải liều mạng vì hắn chứ? Không đáng, thật sự không đáng chút nào!"

Thu Bạch đặt một bát cháo vào tay Thạch Trừng, trên ngón tay nàng ấy đã mọc được phân nửa móng tay mỏng manh hồng hào. Nàng lại trở vào bếp, bưng một bát cháo ra ngồi đại trên bậc thềm dưới mái hiên, múc một thìa cháo cho vào miệng.

Thạch Trừng không biết nàng nghe thấy những chuyện vụn vặt này từ đâu, cứ hễ nghĩ đến là lại mang ra nói. Bất kể Thạch Trừng có phản ứng thế nào, nàng vẫn cảm thấy chuyện này rất thích thú, thậm chí còn không biết chán là gì.

Thạch Trừng chẳng thèm đếm xỉa đến nàng, cúi đầu khẽ khuấy bát cháo.

"Cùng lắm phải đợi thêm nửa tháng nữa, kinh thành sẽ có tin tức, đến lúc đó ta có thể đưa ngươi trở về kinh. Ta đã gửi bức thư hôm nay cho Vu Tự Khanh."

Thu Bạch quay đầu, liếc nhìn Thạch Trừng một cái, mỉm cười, rồi lại tự uống cháo trong bát.

"Tại sao ngươi lại đến?"

Đây là lần đầu tiên Thạch Trừng mở miệng nói chuyện, giọng nói mềm mại hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của nàng ấy.

Thu Bạch ngạc nhiên, vội vàng đứng bật dậy.

"Không thể tin được, cuối cùng Thạch cô nương cũng chịu nói chuyện rồi."

Nàng cúi đầu nhìn Thạch Trừng cười hì hì.

Thạch Trừng khẽ ho một tiếng, cụp mắt xuống không nhìn nàng, cũng không nói gì thêm.

"Vì đạo nghĩa trong lòng ta!" Nàng thong thả nói.

Thạch Trừng không ngờ lại nhận được một câu trả lời mơ hồ, hư ảo như vậy.

Đạo nghĩa ư?

Đạo nghĩa là gì?

Là một thứ không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, dựa vào cái gì mà nàng phải vì nó mà bỏ mạng.

Thạch Trừng nghĩ, có lẽ nàng ấy không nên tin chăng?

Nhưng người nói ra những lời này chính là Thu Bạch, nàng ấy không thể không tin.

"Tên Hồ Tử Lan này, ngoài việc sinh ra đã đẹp trai, biết đọc sách ra, thật sự chẳng có gì đáng giá. Phụ thân ta thường nói với hắn cương trực quá không tốt, làm quan có học vấn của làm quan, với tính cách của hắn, khi đến quan trường sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.”

“Nhưng hắn lại không tin, cũng không nghe.”

"Khi hắn đỗ Thám hoa, vốn dĩ phụ thân ta định gả ta cho hắn, nhưng hắn không muốn, bảo rằng trong lòng hắn chỉ xem ta như muội muội. Ta cũng có phẩm giá của riêng mình, nếu hắn đã không thích mình, tại sao ta phải cố gả cho hắn chứ? Hơn nữa, ta thông thuộc Tứ thư Ngũ kinh, luận về dung mạo và tính cách, tại sao ta lại không xứng với hắn? Một cô nương như ta, chẳng phải nên tìm một người tôn trọng và yêu thương mình hay sao?"

63.

"Sau này nghe nói Thánh thượng phong hắn làm Huyện úy Giao Châu, rồi hắn cưới thê tử, sinh con ở đó.”

“Vì chuyện hôn sự giữa ta và hắn không thành, phụ thân ta đã có hiềm khích với hắn, kể từ đó hai bên không còn lui tới, ông ấy càng không cho ta hỏi thăm tin tức của hắn. Ta ở nhà tới tuổi quá lứa lỡ thì, không gặp được lang quân như ý, bèn cầu phụ thân ta xin giúp xin được làm quan thư lại ở phủ Trần Châu, ngày ngày bận rộn trong công việc, nhờ thế mà ta đã dần quên đi hắn. Không ngờ năm ngoái hắn lại về Hành Sơn, làm Huyện lệnh." Thạch Trừng thở dài.

Ngày đó khi phụ thân biết tin này đã thức trắng một đêm, tuy ông ấy cứng miệng nói không muốn gặp Hồ Tử Lan, nhưng hắn vẫn là môn sinh mà phụ thân nàng đắc ý nhất.

Hồ Tử Lan có xuất thân bần hàn, chỉ sống nương tựa với mẫu thân già góa bụa. Mẫu thân hắn là tú nương, nuôi hắn ăn học vô cùng khó khăn.

Hồ Tử Lan học hành rất chăm chỉ, lại thêm thông minh lanh lợi, phụ thân đối xử với hắn khác hẳn những người khác. Sau khi mẫu thân hắn mất, phụ thân miễn học phí cho hắn, hắn càng học hành chăm chỉ hơn. Phụ thân đối xử với Hồ Tử Lan như nhi tử của chính mình vậy. Cuối cùng phụ thân nàng cũng không đành lòng, sợ hắn sẽ gây họa ở Hành Sơn, hại cả nhà mất mạng, thế nên phụ thân đã dẫn ta đến phủ nha Hành Sơn một chuyến.

Nhiều năm không gặp, Hồ Tử Lan vẫn là Hồ Tử Lan của năm xưa, như cây lan ngọc, như tuyết đầu xuân vô cùng tinh khiết.

Hắn có sống liêm khiết hay không, chỉ cần nhìn một cái là biết.

"Quần áo bọn trẻ đầy vết vá, tay áo phu nhân của hắn cũng đã sờn. Khi ta và phụ thân đến, để tỏ lòng tôn kính, hắn đã bảo phu nhân ra phố mua nửa cân thịt lợn. Trên bàn chỉ có ba món, thậm chí còn không có lấy một chén rượu. Phụ thân ta cầm đũa lên, khi nhìn mấy đứa trẻ, ông ấy đã không kìm được mà rơi lệ. Nhưng Hồ Tử Lan lại nói với phụ thân ta rằng hắn muốn sống như vậy. Đường đường chính chính, trong sạch thanh bạch. Cuối cùng phụ thân ta không nói ra được những điều mình lo lắng trong lòng. Đối với Hồ Tử Lan, điều quan trọng nhất vốn không phải mạng sống của bản thân, hắn có con đường làm quan của riêng mình."

Thu Bạch ngẩng đầu nhìn mặt trời, khẽ mỉm cười.

"Ta và phụ thân vừa về chưa được nửa năm đã nghe nói hắn chém một người họ hàng của Hoàng gia. Hoàng gia kiện lên phủ Trần Châu, quan phủ thông đồng với Hoàng gia, bắt Hồ Tử Lan vào ngục, chỉ ba ngày sau, Hoàng gia lại phái người gi chết phu nhân và các con của hắn. Vào ngày ta đến ngục thăm hắn, hắn đã không còn hình dáng của một con người nữa. Tình trạng của hắn còn tệ hơn cả ngày ngươi thấy ta. Chúng đã c ắ t lưỡi hắn, nên hắn không nói được nữa, chỉ có thể viết được hai chữ vào trong lòng bàn tay ta. Khi viết hai chữ đó, ta cảm thấy hắn đang mỉm cười. Nụ cười ấy vừa đắc ý, vừa ngạo nghễ. Chúng chỉ gi được thân xác của hắn, nhưng không gi được đạo nghĩa trong lòng hắn.”

“Ta đã đào được một cái bình gốm dưới gốc cây hòe trong sân sau Ngô gia, trong bình có đựng hồ sơ về việc Hoàng gia chiếm đất gi ết người, còn có hai bức thư do hắn viết. Một bức gửi cho ta, một bức là bằng chứng tội ác của Hoàng gia.”

“Tại sao ta phải liều mạng mang hồ sơ và bằng chứng tội ác của Hoàng gia gửi đi ư? Có lẽ trong lòng ta thật sự vẫn còn nhớ về Hồ Tử Lan? Một người phong thái thanh cao, khí tiết như sắt thép như vậy, ai mà không thích chứ? Ta cũng ngưỡng mộ sự thuần khiết đó của hắn, nghĩ rằng dù không thể trở thành một người như hắn, nhưng ít nhất cũng nên làm một người khi chết có thể thản nhiên nói ra ba chữ 'không hối hận’ nhỉ? Cuối cùng là do ta đã quá ngây thơ, nghĩ sao mọi chuyện lại tốt đẹp và đơn giản đến vậy cơ chứ. Thế đạo này, vương pháp và thiên lý, biết tìm ở đâu đây?"

64.

Thạch Trừng cúi đầu nhìn những đầu ngón tay mình.

Vốn dĩ nàng ấy cũng có mười ngón tay thon dài xinh đẹp.

Khi nàng ấy bị người Hoàng gia bắt về, chúng chẳng hỏi gì cả, chỉ chậm rãi tra tấn nàng ấy, ngày qua ngày đều như thế.

"Ta không mạnh mẽ, cũng không can đảm, nhưng chúng không hỏi gì cả! Nếu chúng hỏi, chắc chắn ngay từ nhát dao đầu tiên ta đã khai ra hết rồi." Thạch Trừng tự chế giễu bản thân rồi thở dài một hơi.

"Chúng không hỏi nhưng ngươi cũng có thể nói mà! Nói ra ít nhất sẽ được chết nhẹ nhàng hơn. Nhưng ngươi đã không nói gì cả, tại sao vậy? Thạch Trừng, ngươi vốn là một cô nương rất tốt. Ngươi là một cô nương rất, rất tốt, trong lòng ngươi cũng có đạo nghĩa của riêng mình." Thu Bạch nhìn nàng ấy, ánh mắt đường hoàng, chính trực.

Thạch Trừng nghĩ, nàng và Hồ Tử Lan thật sự là những người rất giống nhau.

Hai người im lặng, bát cháo của cả hai đều đã cạn.

Lại hơn mười ngày trôi qua, Đông Kinh bỗng truyền đến một tin tức.

Thánh thượng đột nhiên bị bệnh nặng, mọi việc trong triều tạm thời do Hoàng trưởng nữ xử lý.

Không biết việc này là thật hay giả.

Thư của Vu Tự khanh vẫn chưa đến, Thu Bạch không tin bất kỳ lời đồn nào.

Chỉ là tạm thời họ phải gác lại việc về Đông Kinh.

Số bạc Thu Bạch mang theo đã dùng hết từ lâu rồi, họ cần phải tìm cách kiếm sống.

Thu Bạch đã băng bó phẳng lì bộ ng.ực vốn đã khiêm tốn của mình, bôi đen khuôn mặt và kẻ đậm lông mày. Với thân hình cao lớn và sức khỏe dồi dào, nàng thường xuyên đến bến tàu khuân vác hàng hóa, nhưng chưa từng có ai nghi ngờ nàng là một cô nương. Bởi lẽ làm gì có cô nương nào có thể dễ dàng vác được số hàng nặng cả trăm cân như vậy?

Hệ thống sông ngòi thông suốt tứ phía, thuyền bè các nơi qua lại không ngừng nên tin tức cũng truyền đến đây sớm hơn những nơi khác. Tin đồn về bệnh tình nguy kịch của Thánh nhân lan truyền một thời gian rồi im bặt. Sau đó lại có tin Hoàng Vũ Sơ được thăng chức lên làm Đại tướng quân.

Thời gian thấm thoát đã sang tháng chín. Mùa thu mưa nhiều khiến mực nước sông ngày một dâng cao. Thu Bạch cũng ít nói dần đi từng ngày. Thạch Trừng chưa từng thấy nàng như vậy bao giờ.

"Nếu ngươi bỏ rơi ta mà về một mình..."

"Về một mình thì sao? Ta đã phạm tội chết giả truyền khẩu dụ của Thánh thượng rồi. Ta không lo lắng vì chuyện đó, cái chết của ta không đáng kể. Nhưng chuyện của Hồ đại nhân và Hoàng gia nhất định phải có một lời giải thích. Những ngày qua chẳng phải tất cả tin đồn chúng ta nghe thấy đều khiến người ta kinh hãi sao? Dân chúng oán than, quan lại chỉ biết vơ vét tha.m nh.ũng, thế gia càng ngày càng làm càn. Thế nào là luật pháp? Thế nào là quốc gia?"

"Thánh nhân không hề mê muội, chỉ là với thân phận nữ nhi, binh quyền rơi vào tay người khác, lại nhiều phen bị ngoại thích kìm hãm, lắm lúc Thánh nhân cũng đành bất lực, dù có tài năng cũng không thể dùng được. Ta đã quyết định chuyện này trước khi đến huyện Hành Sơn. Chỉ là những ngày gần đây, mọi việc ở Đông Kinh đều toát lên vẻ kỳ lạ. Còn nỗi buồn của ta những ngày này lại là vì chuyện khác."

Một chùm cúc thu nhỏ đã nở hoa ở góc sân dù chưa đến mùa. Thu Bạch ngây người nhìn những bông hoa ấy.

Ngày mười sáu tháng chín là ngày Mai Sơ lấy chồng. Nàng đã hẹn với Mai Sơ sẽ đồng hành bên cạnh nàng ấy trong ngày cưới.

"Ta có một người bằng hữu chí thân tên là Mai Sơ, hôm nay chính là ngày nàng ấy lấy chồng, nhưng ta lại không thể giữ lời hứa đưa nàng ấy đi. Ta chỉ cảm thấy tiếc nuối thôi! E rằng cả đời này hai ta khó có thể gặp lại nhau."

Thạch Trừng chưa bao giờ trách móc bản thân vì tính ít nói của mình như lúc này. Nếu như nàng ấy có thể nói được điều gì đó, hẳn là Thu Bạch sẽ không buồn bã đến thế.

"Chắc hẳn nàng ấy là một cô nương tốt, sau này nhất định sẽ được mẹ chồng yêu quý, phu quân tôn trọng, sống vui vẻ hạnh phúc." Thạch Trừng ngập ngừng nói.

"Ta mong nàng ấy mọi điều tốt đẹp, thuận lợi, và cũng hy vọng… Hy vọng dù con đường phía trước có khó khăn, nàng ấy vẫn có thể thản nhiên bước tiếp."

Trời lại rả rích mưa bay.

Không biết Đông Kinh có mưa nhiều không?

Mưa cũng tốt. Mai Sơ từng nói mưa phùn khiến lòng người cô đơn, may mà nó có thể che đi nỗi sầu. Chỉ mong giờ này nàng ấy đang có rất nhiều niềm vui!

65.

Thời gian thấm thoát đã sang tháng mười một. Thu Bạch vẫn chưa nhận được thư của Vu Tự Khanh. Cứ đợi chờ mãi thế này cũng không phải cách, trên sông đã không còn ai kiểm tra thuyền bè nghiêm ngặt nữa. Tin đồn xôn xao đa số đều liên quan đến Thánh nhân.

Thánh nhân lại lâm trọng bệnh thêm lần nữa.

Thu Bạch thu xếp hành lý, đưa Thạch Trừng lên thuyền về Đông Kinh. Suốt chặng đường thuận buồm xuôi gió. Khi cả hai đến Đông Kinh đã là tháng chạp, thành Đông Kinh mới đón cơn tuyết đầu mùa đông.

Đông Kinh vẫn phồn hoa như xưa, người người tấp nập, phố xá nhộn nhịp. Thu Bạch sắp xếp cho Thạch Trừng xong xuôi đâu vào đấy, rồi nhờ một đứa bé ăn xin đưa một bức thư cho Tạ Nghiên Thanh.

Khi Tạ Nghiên Thanh tìm được Thu Bạch ở quán nhỏ, nàng đang ngồi bên cửa sổ uống rượu. Nàng sợ lạnh nên khoác một bộ áo bông dày, quấn mình tròn như một quả bóng.

Tạ Nghiên Thanh vốn định trêu chọc nàng, nhưng lúc này hắn lại chẳng thể cười nổi.

Đây là người đã bỏ đi nửa năm mà không để lại lời nào. Vu Tự Khanh chỉ nói nàng đi công vụ, nhưng không nói đi làm gì, khi nào về.

Mấy tháng qua Đông Kinh sóng gió dữ dội, Vu Tự Khanh cũng đột nhiên cáo lão từ quan, mọi việc như một vở kịch đã được sắp đặt sẵn. Phụ thân thì ngày ngày nhíu mày lo lắng, Tạ Nghiên Thanh không ngốc, hắn đoán chắc đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Và việc Thu Bạch rời đi, chắc chắn cũng vì chuyện này.

Tạ Nghiên Thanh khẽ đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện Thu Bạch, muốn mở lời nhưng lại không biết nên hỏi gì.

Thu Bạch rót một ly rượu đưa đến trước mặt Tạ Nghiên Thanh, hắn cầm ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch.

"Có phải ngài đang giấu ta chuyện gì đó lớn lắm đúng không?" Tạ Nghiên Thanh hỏi.

Thu Bạch mỉm cười, lắc đầu rồi lại gật đầu.

"Ta chỉ muốn uống rượu thôi, một mình như thế này quá cô đơn, khi muốn tìm người uống cùng, ta lại chỉ nghĩ được đến ngươi."

Thu Bạch cầm ly rượu trước mặt lên, chưa uống một ngụm đã đổ hết xuống đất. Ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa sổ, vừa vặn chiếu lên góc mặt nghiêng của nàng, trên hàng mi long lanh là một giọt lệ, muốn rơi mà chưa rơi.

Không hiểu sao Tạ Nghiên Thanh cảm thấy ngực mình nghẹn lại.

"Này! Không ngờ ta lại quan trọng với ngươi đến thế đấy."

Tạ Nghiên Thanh rót một ly rượu nữa rồi uống một hơi cạn sạch.

"Rượu không phải uống kiểu này đâu."

"Hôm nay uống thế này mới thấy sảng khoái."

"Tạ Nghiên Thanh, ngươi hãy đưa bức thư này cho phụ thân ngươi."

Nàng lấy từ trong ngực áo ra một bức thư đưa cho Tạ Nghiên Thanh, khi phong thư chạm vào tay hắn vẫn còn vương hơi ấm từ cơ thể nàng. Tạ Nghiên Thanh như bị bỏng, không kìm được rụt tay lại, cuối cùng vẫn nhận lấy rồi cẩn thận cất đi.

"Khi ta đến Đại Lý Tự đã cảm thấy thời gian còn rất dài, những việc ta muốn làm và có thể làm còn rất nhiều, nhưng rồi ta chợt nhận ra, ta có cảm giác như mình chỉ vừa mới bước về phía trước một bước, mà chớp mắt đã bước đến ngày hôm nay rồi." Nàng cười chua chát, rót một ly rượu xong uống cạn.

Chỉ cần sống đủ lâu, không việc gì là không làm được, như việc uống rượu chẳng hạn. Trước kia nàng chỉ cần uống một ly đã say, nhưng giờ đây có thể uống vài ly mà không say.

Rượu mang mùi vị cay đắng nồng nàn, nhưng làm ấm ran cả lồng ng.ực nàng.

"Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh quá. Như mới ngày hôm qua ta vừa vào Đại Lý Tự và cũng lần đầu gặp được ngươi."

Tạ Nghiên Thanh nhìn người trước mặt. Dưới ánh nắng, có thể thấy rõ cả những sợi lông tơ trên gò má nàng. Rõ ràng nàng cũng như hắn, vẫn còn là dáng vẻ thiếu niên, thế mà trên người nàng lại có một thứ gì đó khiến người ta kinh tâm động phách, một sự kiên nghị đến cực điểm.

"Ngươi đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi."

Có vẻ như nàng đã say, gò má ửng hồng, nàng lại tự rót thêm một ly nữa.

"Lời đồn Thánh nhân đang bệnh nặng có phải thật không?" Nàng hỏi.

"Ta nghe phụ thân nói, có lẽ Thánh nhân không được khỏe cho lắm."

Ly rượu trong tay khựng lại, nàng chợt im lặng không nói gì. 

 
Bình Luận (0)
Comment