Thành Thời Gian

Chương 21

Xe tiến vào garage, tôi và Cố Trì Quân mỗi người ôm một túi đồ đi thang máy lên lầu.

Căn hộ của Cố Trì Quân ở trong một tòa nhà hơn hai mươi tầng, ở thành phố Thanh Hải này cũng không được coi là nhà cao tầng. Chúng tôi trực tiếp đi lên tầng cao nhất, sau khi cửa thang máy mở ra tôi liền ngẩn người một lúc, cả hành lang yên tĩnh kỳ lạ, tiếng bước chân của chúng tôi làm cho đèn cảm ứng sáng lên, tôi nhìn bốn phía, ánh mắt nhìn khắp nơi nhưng chỉ nhìn thấy một cánh cửa.

“Một tầng chỉ có một phòng?” Tôi rất kinh ngạc.

“Chính là vì nguyên nhân này nên mới mua.”

Ở bên ngoài đã bị chú ý quá rồi, chắc chắn hy vọng nhà của mình là một nơi yên tĩnh. Tôi nhịn không được mà nghĩ, nếu như đi gõ cửa từng tầng, không biết sẽ nhìn thấy bao nhiêu người nổi tiếng nữa, nghĩ đến đấy thì nhịn không được mà phì cười.

Cố Trì Quân đặt túi đồ xuống đất, “Em đang cười gì thế?”

“Em đang nghĩ, những người sống ở đây, rất nhiều người đều là người nổi tiếng ấy.”

“Nghe nói có vài người, nhưng mà từ trước đến nay chưa từng chạm mặt. Em muốn làm quen?”

“Hoàn toàn không có cái ý tưởng này.”

Anh cúi đầu cười, quẹt thẻ mở cửa, ra hiệu cho tôi vào nhà.

Tôi hít vào một hơi, bước chân đi qua cửa phòng. Trước khi chân chạm đất, tôi rõ ràng cảm nhận thấy sự khác thường của đáy lòng, còn nghe thấy tâm hồn tôi đang thở dài—kỷ lục tốt đẹp đáng thương của tôi từ trước đến nay không một mình cùng bạn khác giới về nhà sau sáu giờ tối, cuối cùng cũng bị phá triệt để rồi, sự thuần khiết, sự tự nhiên của tôi ơi, một đi không trở lại nữa rồi.

Nhưng cơ mà, cái này thì có quan hệ gì chứ?

Đối phương là Cố Trì Quân kìa, tôi lặng lẽ tự nói với cái sự thuần khiết trong lòng tôi, nếu mà mấy năm trước có thể đến nơi này, lẽ nào mày không kích động mà ngất đi sao.

Vốn tưởng rằng nơi ở của ngôi sao nổi tiếng như Cố Trì Quân tuyệt đối là căn nhà xa hoa, kết quả vào phòng nhìn một cái, cho dù là bày biện hay trang trí, đều rất phổ thông—hoàn toàn không khiến người khác ngạc nhiên. Sắp xếp nhà rất hợp lý, đi qua cửa, bước lên hai bậc cầu thang thì chính là phòng khách. Sàn phòng khách được lát một lớp gỗ màu trắng sữa, một bộ sô-pha gỗ màu lam nhạt dài khoảng hai mét, bên trên đặt một tấm thảm dày màu cà phê, bên cạnh sô-pha là một giá sách đơn giản, bên trên xếp hai hàng sách; Ti vi và dàn âm thanh nhìn vào thực sự khiến người ta phải giật mình, tôi có thể tưởng tượng hiệu quả phát ra sẽ cực kì tuyệt vời.

Tóm lại, một căn phòng vô cùng bình dị.

Điều duy nhất khiến người ta cảm khái đó là căn hộ này rất lớn, phòng khách chí ít cũng bốn mươi mét vuông, còn có một cầu thang đi thẳng lên lầu, bên trên ít nhất cũng có ba phòng. Mà phòng khách nơi tôi đang đứng đây cũng cao cấp gấp đôi phòng khách bình thường, khiến người ta bất giác phải kính cẩn.

Phòng bếp ở bên trái phòng khách, được ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt.

Cố Trì Quân đi vào phòng bếp đặt túi giấy xuống, bếp không những rộng mà còn vô cùng sạch sẽ, chỉ là không nhìn thấy dấu vết đã từng nấu nướng.

“Để ở kệ bếp là được rồi. Thời gian tôi nấu ăn không nhiều, nhưng khoảng vài ngày sẽ có người đến dọn dẹp.”

Từ đáy lòng tôi cảm khái một câu, “Thế thì vất vả quá.”

Cố Trì Quân tế nhị “uhm” một tiếng, ánh mắt lướt qua mặt tôi, “Là ý gì?”

“Căn hộ quá lớn ấy,” Tôi nói, “Hai tầng trên dưới cũng có bốn trăm mét vuông, cho dù là ai dọn dẹp đi nữa chắc chắn cũng rất vất vả.”

“Cũng tầm ấy, tôi trước đây không hề nghĩ đến việc này,” Cố Trì Quân nghiêng đầu nhìn tôi nghĩ nghĩ, “Nhưng mà tôi sẽ nói với Tôn Dĩnh.”

Tôi quyết định không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ lấy rau mới mua từ trong túi ra ngoài, trong lòng nghĩ xem bữa tối làm món gì. Hôm nay chúng tôi bận rộn trong bệnh viện cả một buổi chiều, cũng mệt lắm rồi, thanh đạm một chút cũng tốt. Khả năng nấu ăn của Cố Trì Quân tôi hoàn toàn không dám nuôi hy vọng, không, chính xác mà nói, mối quan hệ giữa khí chất và dung mạo của anh với “phòng bếp” giống như sự khác biệt giữa bề mặt trái đất thời Hán Vũ Đế và bây giờ vậy. Nói thật lúc anh nói ra “Đến nhà tôi làm cơm ăn”, trong lòng tôi thực sự hoài nghi anh chính là muốn tìm một đầu bếp--

“Được rồi, Tiểu Chân, em đi ra ngoài đi.”

“Cái gì?”

Vừa quay đầu liền nhìn thấy Cố Trì Quân ném áo khoác mới cởi ra đưa cho tôi, rồi nhanh chóng từ trên tủ bếp lấy ra một cái tạp dề màu xanh lam, thành thục mặc vào, rồi để tay dưới vòi nước, xoa một chút nước rửa tay bắt đầu rửa tay.

Tôi trợn mắt há mồm.

Cố Trì Quân ngoảnh lại nhìn tôi một cái, hoàn toàn không nhìn thấy sự chấn kinh của tôi, tốc độ nói không nhanh không chậm: “Tiểu Chân, treo áo vào phòng để quần áo, sau đó vào phòng khách xem phim hoặc là đọc sách, thư phòng ở bên cạnh phòng để quần áo, có máy tính, không cài mật mã đâu. Bốn mươi phút sau sẽ ăn cơm.”

Cố Trì Quân mặc tạp dề? Ý nghĩ đầu tiên của tôi chính là lấy điện thoại hoặc là máy ảnh, hay mấy thứ có thể chụp ảnh khác, tóm lại muốn chụp lại cái cảnh này, tuyệt đối phải chụp lại. Đáng tiếc những thứ ấy đều không có bên người, tôi đều không có, chỉ có thể cố gắng phát huy khả năng ghi nhớ của tôi, ghi nhớ tất cả các chi tiết của căn bếp này—ví dụ như mùi vị tươi mới, những quả ớt đỏ trên kệ bếp màu trắng, sàn nhà màu trắng, giấy dán tường màu nhạt trên tường bếp—hồi ức này quá hiếm có, tôi nhất định sẽ ghi nhớ cả đời.

Anh cầm một cái khăn khô lau tay, đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi không chớp mắt, hơi hơi cúi người xuống, lúc cách mặt tôi không đến 5 cm, chầm chậm mở miệng.

“Tiểu Chân, Tôi quyết định nói cho em một bí mật.”

Tôi trợn mắt nhìn anh,

“Thực ra tôi là người ngoài hành tinh.”

Tôi chớp chớp mắt, nói: “Ừ”

Người không biết phải làm thế nào chuyển thành anh, anh đưa tay động đậy trước mặt tôi, “ Tiểu Chân, tôi nói tôi có thể vào bếp, em liền kinh ngạc như thế? So với nghe thấy tôi là người ngoài hành tinh còn kinh ngạc hơn?”

Tôi rất muốn nói với anh: Anh là người ngoài hành tinh và anh biết nấu ăn, hai khái niệm này căn bản không giống nhau. Một cái hoàn toàn không có căn cứ, một cái chính là điều thực tế xuất hiện trước mặt tôi đây. Tôi là người theo chủ nghĩa hiện thực, sẽ chẳng tin người ngoài hành tinh gì đó đâu. Mặt khắc, tôi căn bản không phải là kinh ngạc, mà là bị shock đó.

“A, ha, a.” Tôi không nói lên lời, bây giờ mới ý thức đến tôi vừa mới xuất thần nghiêm trọng. Hôm nay, tôi thực hiện rất nhiều cái lần đầu tiên trong đời—lần đầu tiên cùng anh đi siêu thị, lần đầu tiên đến nhà anh, cũng sẽ được ăn đồ ăn do đích thân anh làm—ngay lập tức tôi lại tưởng tượng linh tinh.

Cố Trì Quân đẩy đứa đang ôm áo của anh là tôi đây ra khỏi bếp, chỉ cho tôi căn phòng để quần áo rộng lớn.

Tôi bước về phía trước hai bước, lại không tình nguyện mà quay đầu lại, anh đã quay về phòng bếp, ánh đèn chiếu sáng bóng lưng dài dài của anh.

Căn hộ to lớn này thực sự rất rộng, phòng để quần áo cũng to gần bằng phòng ngủ của tôi ấy, đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra, tủ quần áo gắn vào tường, tùy tiện mở ra liền có thể nhìn thấy quần áo treo đầy trên giá, đồ vest, sơ mi, cà vạt, quần dài các kiểu, đều được là thẳng tắp. Cố Trì Quân giống như đa số đàn ông khác, thích quần áo màu sẫm, còn có rất nhiều lễ phục trang trọng nữa.

Tôi khó xử cầm áo khoác của anh, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trong dãy quần áo dài ấy mấy vòng, cuối cùng mới phát hiện giá treo quần áo, lập tức treo lên, cẩn thận rời khỏi đó đi tới thư phòng.

Thư phòng cũng trải một tấm thảm dày mềm mại, hấp thụ tất cả tiếng bước chân. Bên trái là một cái giá sách, giá thủy tinh ở bên phải cũng để rất nhiều đĩa CD và DVD. Tôi kéo cánh tủ thủy tinh ra, thuận tay lấy xuống một quyết sách, lật mở, là sách tiếng anh của Shakespeare, mặt giấy hơi cũ, dấu vết lật sách vô cùng rõ ràng, có gấp một trang đánh dấu. Lật giở một cuốn khác, là của Sartre, cũng có dấu tích gấp trang đánh dấu, xem ra sách của anh thực sự không phải chỉ bày cho đẹp.

Anh là một người rất có trật tự, sách trên giá sách, CD, DVD trên giá cũng đã phân loại tỉ mỉ. Tôi từ từ nhìn ra một điều--Ở đại học anh học tâm lý học, vậy là tôi nhìn thấy các tác phẩm của các nhà tâm lý học viết bằng các loại ngôn ngữ, xếp đầy ba hàng sách; Anh đã từng diễn về nhạc Rock, tôi nhìn thấy gần hai mươi quyển tiểu sử của những ca sĩ nhạc Rock và hơn một trăm đĩa CD nhạc Rock; Năm ngoái bộ phim điện ảnh mà anh đạt được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất là một bộ phim điện ảnh tiểu sử, kể về một đời của một danh họa, anh diễn người họa sĩ điên cuồng có hơi hướng rối loạn thần kinh, liên quan đến những tài liệu về người họa sĩ này, chất đầy hai cái hộp, được đặt ở bên dưới cùng của giá sách.

Tôi cúi đầu nhìn hai cái hộp chỉ mở ra một nửa ấy, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Con người muốn thành công, đều có lý do của nó cả.

Anh giống như một miếng bọt biển, hấp thu biết bao nhiêu là kiến thức.

Sau đó, tôi ngồi trước bàn, nhìn thấy một gói bưu kiện mở một nửa, địa chỉ là trường đại học Zurich Thụy Sĩ, bên trong có một quyển sách bị lộ ra một góc, là sách tiếng anh, tôi thầm dịch đề mục trong lòng, đại khái là “Tính Luận Lý Của Luận Pháp Chế”.

Mắt tôi phát sáng nhìn quyển sách đó, dự đoán rằng quyển sách này đối với tôi chả khác sách trời là mấy, sau đó vẫn không nhẫn tâm mở ra.

Phía bên kia bàn để mấy quyển sách của bố tôi, có một quyển có đánh dấu sách.

Trước bàn còn có một bản thảo và bút, viết vội gì đó. Đây tuyệt đối coi như thuộc phạm trù đời tư, tôi không xem kĩ, nhẹ nhàng né tránh, đi xem sách và DVD anh sưu tập.

Tôi vừa xem đã mê luôn rồi, chỉ có thể cảm khái một câu: Đúng là nhà sưu tập.

Đợi đến khi hồi phục tinh thần, lúc chuẩn bị đi tới bếp xem quá trình chuẩn bị bữa tối thì anh đã mang một bát canh đi ra.

Bữa tối có ba món ăn một món canh.

Cố Trì Quân nấu cơm rất thơm, rán sườn, nước sốt nhìn có vẻ rất ngon, hấp một con cá, còn nấu một bát canh ngô, màu sắc rất đẹp, hương thơm nức mũi. Hôm nay tôi đã chấn kinh rất nhiều lần rồi, nhưng cảnh này vẫn khiến tôi cảm thấy ảo như mơ, Cố Trì Quân cực galant kéo ghế giúp tôi, tôi lắc lắc lư lư ngồi xuống trong phòng ăn.

“Em nếm thử xem.”

Tôi bạt mạng gật đầu, gắp một đũa cá đưa lên miệng, toàn thân cứng đờ, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi. Tôi nghe thấy tiếng hoa nở, tôi nghe thấy tiếng hít thở của đại dương, tôi cảm nhận được hơi thở của bầu trời, tôi cũng nhìn thấy Thượng Đế và Đức Phật…

Cố Trì Quân nhìn tôi: “Không ngon à?”

Câu trả lời của tôi là bốn chữ: “Mỹ vị nhân gian!”

Người đàn ông biết nấu ăn vĩnh viễn đều khiến cho người ta ngưỡng mộ, chỉ trình độ nấu ăn này thôi đã đủ để tôi phong anh làm thần tượng rồi.

Ánh sáng trong mắt anh sáng lấp lánh, biểu cảm cực kỳ vui vẻ, vừa cười vừa cầm đũa lên.

“Đây là món tủ của tôi, luyện rất nhiều năm rồi.”

“Rất nhiều năm? Anh luyện nấu ăn ở đâu vậy?”

“Bắt đầu từ lúc rất nhỏ,” Anh mỉm cười, “Phụ nữ trong nhà tôi, từ bà cố cho đến mẹ tôi, chị gái, mỗi người đều là người theo chủ nghĩa nữ quyền, từ trước đến nay đều không nấu cơm, thậm chí bếp cũng không vào. Vì vậy, người nấu cơm trong nhà tôi là đàn ông, ban đầu là bố tôi, sau đó là anh tôi, cuối cùng là tôi.”

Tôi phì cười. So với tượng tượng của tôi thì cũng không khác biệt lắm, tôi hoàn toàn không cảm thấy sau khi anh làm người nổi tiếng còn có thời gian để mà luyện nấu ăn nữa, nhất định là từ trước đó rồi. Nhưng anh vậy mà có anh và chị, khiến người khác thấy ngạc nhiên. Tôi đọc các tin tức đời tư của anh rất nhiều, dường như không đọc được ở đâu có nói anh có anh chị em.

“Tôi là em út trong nhà, anh trai lớn hơn tôi mười mấy tuổi.” Cố Trì Quân nói.

Ngày hôm nay Cố Trì Quân làm tôi ngach nhiên rất nhiều lần, tôi đến biểu cảm kinh ngạc cũng dùng hết nhẵn rồi, giả vờ trấn tĩnh hỏi.

“À, bọn họ làm gì thế ạ?”

Tôi khó khăn lắm mới nuốt được cá trong miệng xuống, Cố Trì Quân rót cho tôi một cốc nước cam, đó là nước cam anh mới vắt, thơm ngọt muốn chết

“Bố tôi nghiên cứu lịch sử, mẹ tôi chủ yếu nghiên cứu nhân loại học vã xã hội học, anh cả là nhà ngôn ngữ học, chị dâu là chuyên gia pháp luật học, chị gái là pháp y. ”

“Cả nhà anh đều là học giả?” Tôi trợn tròn mắt.

“Đúng thế, trừ tôi ra.”Anh trấn tĩnh như thường.

Phí cho tôi tự cho mình là fan hâm mộ nhiệt tình của Cố Trì Quân, đối với tình hình của anh cũng coi như hiểu biết, nhưng thực sự lần đầu tiên hiểu rõ bối cảnh gia đình anh. Trong khoảnh khắc có cảm giác khá là choáng váng, chỉ đành đỡ trán để dịu bớt sự chấn kinh này. Nhưng mà đồng thời cũng cảm thấy bừng tỉnh. Hóa ra, sự nho nhã lịch sự của anh cũng không phải là do trong giới giải trí mà có được; Mà anh không nhiễm mấy thói xấu của giới giải trí, cũng là do hoàn cảnh gia đình nuôi dưỡng mà thành

“Đúng là gia đình có cội nguồn học tập,” Tôi như cảm thấy phát hiện ra đại lục mới, “Chẳng trách trước đây em cảm thấy anh chỉ cần đeo kính gọng đen thì liền biến thành học giả, cũng không phải là ảo giác của em.”

Anh cười hạ tầm mắt xuống, dùng dao chia cá ra.

“Nhìn thấy nhiều rồi, tự nhiên cũng bắt chước được.”

Tôi chống cằm nhìn anh, thử hỏi: “Nếu anh không đóng phim không làm diễn viên nữa, có thể trở thành học giả giống như bố mẹ anh, anh trai anh không? À, nhà tâm lý học?”

“Rất có khả năng.” Anh gật đầu.

Thời đại học anh nghiên cứu tâm lý học, chuyện này không phải bí mật gì. Trong một lần phỏng vấn trên truyền hình, người dẫn chương trình mời đến thầy giáo đại học của anh, thầy giáo mang đến thành tích học tập và luận văn liên quan đến hành vi tâm lý học của anh. Tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện, anh và những người nổi tiếng trẻ tuổi khác trong giới giải trí tuyệt đối không giống nhau, thành tích ưu tú—ưu tú đến mức mỗi người lớn đều cam tâm tình nguyện để con mình coi anh là thần tượng.

“Được rồi, ăn cơm đi nào.” Cố Trì Quân đưa cho tôi sườn dê đã cắt xong.
Bình Luận (0)
Comment