Các giống đực trong bộ lạc lập tức mở mắt, đầu còn chưa tỉnh táo đã vội từ hốc cây nhảy xuống.
Động tác của Parker dừng lại, anh lập tức từ trên người Bạch Tinh Tinh bò dậy.
“Sao vậy?” Bạch Tinh Tinh thở hổn hển, nằm liệt trong đống cỏ như không có xương, giọng nói mang theo sự bất mãn rõ ràng.
Parker không nhào lên như mọi khi, nén lại cơn xúc động nguyên thủy, nhìn ra từ cửa hốc cây, nói: “Bộ lạc bị tấn công.”
Đầu óc Bạch Tinh Tinh lập tức tỉnh táo, bò dậy nói: “Thú gì vậy? Có bao nhiêu? Anh mau đi giúp đi.”
Parker quay lại, mặc chiếc váy da rắn lột cho Bạch Tinh Tinh, “Nàng ở bên cạnh Curtis, tuyệt đối đừng rời đi, ta đi gọi lũ con lại.”
“Em biết rồi.” Bạch Tinh Tinh gật đầu: “Anh chú ý an toàn, tuyệt đối đừng bị thương.”
Điểm này Parker không thể đảm bảo, anh hôn lên trán Bạch Tinh Tinh, rồi hóa thành hình báo nhảy ra ngoài.
“Gào ô!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Trước khi lao vào chiến trường, Parker gọi lũ báo con xuống.
Lũ báo con cũng rất nhạy bén, đã sớm bò xuống dưới gốc cây, rất nhanh đã chui vào hốc cây tầng hai, giẫm lên con mãng xà đang ngủ say, rồi một đầu đ.â.m vào lòng mẹ.
“Gào ô ~”
Bạch Tinh Tinh có thể thấy bóng dáng của ba con báo, sờ sờ đầu chúng, dịu dàng dỗ dành: “Con đừng sợ, có mẹ ở đây.”
Lũ báo con lại không vui, quay đầu ngồi xổm bên cạnh mẹ.
Chúng cho rằng mình ít nhất cũng mạnh hơn mẹ, phải bảo vệ mẹ mới được.
Bạch Tinh Tinh cười cười.
Thân mãng xà cử động, ba con báo con đang ngồi ngay ngắn như tượng đá đều bị lật nhào.
Curtis lúc ngủ say sẽ ngủ rất sâu, trong tình trạng này thường không thể đ.á.n.h thức được hắn.
Bạch Tinh Tinh xin lỗi nói: “Làm chàng thức giấc à?”
“Xì xì ~” Curtis lè lưỡi.
Bạch Tinh Tinh nói: “Bộ lạc bị tấn công.”
“Xì xì ~” Curtis giật giật, quấn một người ba báo vào trong cơ thể, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Thôi được rồi, không thể trông cậy vào Curtis lúc đang ngủ được.
Tiếng gầm gừ trong bộ lạc vang lên từng đợt, thỉnh thoảng có tiếng kêu t.h.ả.m thiết, cũng không biết là địch hay ta.
Bạch Tinh Tinh thật sự lo lắng, buổi tối đám hung thú trẻ tuổi vừa mới trải qua quyết đấu, lúc này đ.á.n.h nhau sẽ chịu thiệt thòi.
Nàng bò ra khỏi người Curtis, tựa vào mép hốc cây nhìn xuống.
Bên dưới đang c.h.é.m g.i.ế.c, số lượng kẻ xâm lược ít hơn một nửa so với giống đực của Hổ tộc, nhưng chúng chuyên nhắm vào những hốc cây có giống cái, rõ ràng là đến vì giống cái.
Vốn dĩ tình hình này Hổ tộc có thể bảo vệ được, gần như mỗi giống cái đều có vài hung thú bảo vệ. Nhưng đêm nay vừa có thêm hơn hai mươi giống cái mới, các nàng không có nhiều người bảo vệ như vậy, chỉ có một hai người dưới gốc cây ngăn cản các cuộc tấn công.
Cũng may Bạch Tinh Tinh và Parker nửa đêm làm chuyện đó, Vinson ở ngoài phát hiện ra manh mối, nếu không đợi những thú nhân đó lẻn vào tấn công bất ngờ, tình hình sẽ còn tệ hơn.
Giống đực trong lúc giao phối là lúc mất cảnh giác nhất, ngay cả Curtis cũng từng vì vậy mà bị thương, huống chi là những thú nhân bình thường?
Bạch Tinh Tinh tận mắt thấy một con thú bị c.ắ.n đứt chân, tim thắt lại, khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Parker. Vinson thì liếc mắt một cái đã thấy, một cục màu trắng, rất dễ thấy, mấy con thú vây quanh anh, anh vẫn chiếm thế thượng phong.
Bạch Tinh Tinh nhìn xa, không chú ý đến phía dưới nhà mình, đến khi nghe thấy tiếng báo gầm quen thuộc mới tìm thấy bóng dáng anh dưới gốc cây.
“Gầm!”
Parker gầm lên một tiếng lao về phía con sói đối diện, hai con thú lao vào nhau. Một con sói khác bên cạnh thấy báo thú bị đồng bạn giữ chân, lặng lẽ vòng ra sau lưng, chui vào từ hốc cây tầng một.
“Ầm!”
Trong hốc cây đột nhiên vang lên một tiếng thân thể va đập.