Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 582

Carl cười cười, sắc mặt thản nhiên nói: “Cũng khá tốt. Thậm chí còn tự do hơn mọi người, có một số giống cái không muốn tăng thêm bạn đời, nhưng lại muốn tìm cảm giác mới mẻ, sẽ đối tốt với ta.”

 

“A?” Hoa Nhài ngơ ngác.

 

“Nhưng trong lòng ta chỉ có ngươi, chưa từng chấp nhận bất kỳ giống cái nào.” Carl lập tức bổ sung.

 

Hoa Nhài liên tục lắc đầu: “Anh có thể chấp nhận các nàng, biết đâu sẽ có giống cái nguyện ý cho anh gia nhập gia đình của cô ấy.”

 

Nụ cười trên mặt Carl thu lại, nghiêm mặt nói: “Ngươi có nguyện ý không?”

 

“Cái gì?”

 

“Nếu sau này chỉ có thể sống như vậy, ta muốn gia nhập gia đình của ngươi.” Carl nói.

 

Hoa Nhài nghẹn lời, im lặng một lát rồi nói: “Ta hiện tại vẫn chưa kết đôi, không muốn như vậy.”

 

Tuy đối với Carl có chút hảo cảm, nhưng nàng không quên được chính mình đã làm anh ta mất đi cơ hội kết đôi duy nhất, nàng không có lòng dạ nào để người này ở trong nhà mình.

 

“Ta có thể chờ.” Carl lập tức nói, bất giác nghiêng người về phía trước.

 

Hoa Nhài lập tức lùi người về sau, ánh mắt cảnh giác, khóe mắt liếc thấy bóng dáng của các thú nhân, sẵn sàng hét lên bất cứ lúc nào.

 

Nàng ghét nhất ở Carl chính là sự theo đuổi mang tính cưỡng ép, thậm chí việc xảy ra quan hệ trong cơn mê loạn ở bãi cỏ thiên tinh, nàng thực ra cũng không quá ngạc nhiên, đó chính là phong cách thường ngày của anh ta.

 

Vì vậy nàng mới càng tức giận, cảm thấy không cho anh ta một bài học, anh ta sẽ cho rằng đã hoàn toàn nắm chắc mình.

 

Nói theo cách hiện đại, Carl chính là lưu manh của thế giới thú.

 

Carl lập tức ngồi thẳng lại, anh ta có khuôn mặt tuấn mỹ của giống đực, đôi mắt sâu thẳm, luôn có thể bộc lộ tình cảm qua đôi mắt này.

 

Lúc này, đáy mắt anh ta nổi lên vẻ bi thương và nhẫn nhịn, nói: “Ta có thể chờ.”

 

Dường như do dự một chút, Carl lại nói: “Tối qua ta nghe một số giống đực nói ngươi vẫn chưa đ*ng d*c, có một số giống đực không muốn theo đuổi ngươi.”

 

Hoa Nhài lập tức sững sờ, không thể tin nói: “Họ thật sự nói như vậy?”

 

Carl nói: “Ta không để ý, ta không quan tâm ngươi có thể động d.ụ.c hay không, không yêu cầu ngươi sinh con cho ta, không cần gì cả, chỉ cần cho ta có thể ở bên cạnh ngươi là được.”

 

Hoa Nhài túm chặt túi da thú đựng quả lửa, lập tức rơi xuống một chuỗi nước mắt to tròn.

 

Liếc nhìn Carl một cái, Hoa Nhài không đáp lời, bò dậy chạy về nhà.

 

“Không được theo tới!” Nghe thấy tiếng bước chân của giống đực phía sau, Hoa Nhài cũng không quay đầu lại, giọng nói mang theo tiếng nức nở đậm đặc.

 

【Hoa Nhài sao vậy?】

 

Một Hổ thú nghe tin đã đến. Anh ta là một trong những người theo đuổi trung thành của Hoa Nhài, thấy Carl, tình địch năm xưa, luôn có chút phòng bị, nên thỉnh thoảng chú ý đến họ.

 

“Không có gì, ta lại làm cô ấy giận rồi.” Carl lãnh đạm nói, mặt không biểu cảm mà tránh ra.

 

Giống đực thương hại Carl không còn cơ hội kết đôi, không truy cứu. Thấy Hoa Nhài lại bò vào hốc cây của tộc trưởng, không dám x*m ph*m l*nh th*, đành phải bất đắc dĩ rời đi.

 

Trời đã quá trưa, Bạch Tinh Tinh mới tỉnh ngủ, đầu cũng ngủ đến tê dại.

 

“Nóng quá!” Bạch Tinh Tinh sờ sờ cổ, dính đầy mồ hôi, lật người áp vào người Curtis, cuối cùng cũng thoải mái.

 

Parker nghe thấy tiếng, rất nhanh từ bên ngoài bò lên.

 

“Tỉnh rồi à? Ở đây quả thật nóng, tối nay chúng ta ngủ trên tầng cao nhất đi, trên đó gió lớn.”

 

“A? Cao quá.” Bạch Tinh Tinh thật lo sẽ ngã xuống, nói: “Tầng thứ năm có mát không?”

 

“Cũng gần như vậy.” Parker cầm một sợi dây da thú, đi đến sau lưng Bạch Tinh Tinh, dùng ngón tay chải tóc cho nàng, “Hôm nay muốn ăn gì? Ăn cá không?”

 

Bạch Tinh Tinh lắc đầu nói: “Cứ ăn thịt hầm và chả cá thôi, đợi Curtis tỉnh chúng ta lại ăn cá, làm sashimi.”

Bình Luận (0)
Comment