Nhìn Hoa Nhài ăn ngấu nghiến, Bạch Tinh Tinh cũng không kìm được mà nuốt nước miếng, hỏi: “Mùi vị thế nào?”
“Ừm ừm.” Hoa Nhài gật đầu, mơ hồ đáp lời, nuốt xong lại nói: “Ngon, ngon lắm!”
Bạch Tinh Tinh càng thèm hơn, chép miệng.
Hoa Nhài còn muốn ăn thêm một quả, Bạch Tinh Tinh vội ngăn lại, “Đừng, từ từ đã, xem hiệu quả thế nào, lỡ ăn nhiều d.ư.ợ.c hiệu quá mạnh thì sao?”
Hoa Nhài nghe vậy liền dừng lại, “Vậy mai ta ăn thêm một quả nữa.”
“Ừm.”
Bạch Tinh Tinh đáp, trong lòng cười gian: Hì hì hì, nếu không có hiệu quả, nàng nhất định phải ăn một quả nếm thử.
Trên mặt Hoa Nhài vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ, Bạch Tinh Tinh nói: “Bây giờ quả lửa cũng đã ăn rồi, đừng khóc nữa, thành thỏ thú rồi kìa.”
Hoa Nhài nín khóc mỉm cười, “Có thú nhân tộc Thỏ sao? Tôi chỉ ăn qua thỏ hoang thôi.”
“Tôi nói bậy đó, ai biết có hay không.” Bạch Tinh Tinh nói rồi đưa cành cây có treo quả, “Đây là một giống đực nhờ tôi đưa cho cô, cô xem, cô vẫn có người theo đuổi đấy.”
Hoa Nhài không khách khí mà lấy lại, hái một quả ném cho Bạch Tinh Tinh, lại hái một quả nữa, tùy tiện lau vào váy da thú rồi ăn ngấu nghiến.
“Ai vậy?”
Bạch Tinh Tinh nghĩ nghĩ, “Tôi không biết, một con thú hai vằn, à đúng rồi, tai trái có một vết sứt nhỏ.”
“Ồ, là anh ta à.” Hoa Nhài vui vẻ cười cười, “Anh ta là một giống đực trẻ tuổi không tham gia quyết đấu, tôi định sau này sẽ kết đôi với anh ta.”
“Sau này?” Bạch Tinh Tinh hỏi: “Bây giờ không được sao?”
Hoa Nhài tay chống cằm, nhìn về phía một cái cây lớn nào đó, “Bạn đời đầu tiên tôi muốn tìm người mình thích nhất.”
Bạch Tinh Tinh theo ánh mắt của cô bé nhìn lại, lập tức cảm thấy đau đầu.
Con bé này còn nhớ thương Alva!
Hoa Nhài đoán ra ý nghĩ của Bạch Tinh Tinh, lắc đầu nói: “Anh ta ít nhất không phải là một giống đực tùy tiện, không tham gia cuộc quyết đấu tranh bạn đời ngày hôm qua. Tôi trước nay cũng không thiếu những giống đực mệt mỏi theo đuổi, không thèm những kẻ vì kết đôi mà kết đôi, cũng không hy vọng giống đực vì thích ngoại hình của tôi mà theo đuổi. Dù sao cô nói sẽ không chấp nhận anh ta, tôi vẫn còn cơ hội.”
Bạch Tinh Tinh nhún vai, “Cô thích là được rồi.”
Dù sao sau khi kết đôi, các giống đực đều sẽ toàn tâm toàn ý, Hoa Nhài có vốn để tùy tiện lộn xộn.
…
Ba ngày sau, Vinson mới trở về, còn mang về một đám Hổ thú gồm bốn năm mươi người.
Bộ lạc lập tức náo nhiệt hẳn lên, tiếng hổ gầm vang vọng, làm Curtis cũng bị đ.á.n.h thức.
“Xì xì ~” Curtis lười biếng vươn vai, cái đuôi chui vào hốc cây tầng ba, rồi lại rủ xuống từ cửa hốc cây, rất giống một con rắn tham ăn.
Bạch Tinh Tinh đang tựa vào cửa hang tầng hai xem náo nhiệt, trước mắt đột nhiên rủ xuống một cái đuôi, nàng vui vẻ, quay đầu lại nói: “Chàng cuối cùng cũng tỉnh! Đã ngủ gần bốn ngày rồi, lần này sao lại ngủ lâu như vậy?”
“Xì xì ~”
Curtis trườn về phía Bạch Tinh Tinh, quấn lấy cơ thể nàng, hóa thành hình người, khẽ nói vào tai nàng: “Nàng sắp có quần áo mới để mặc rồi.”
“Hửm?” Bạch Tinh Tinh ngẩn người, mở to hai mắt, “Ý chàng là…”
Lời còn chưa dứt, giọng của Bạch Tinh Tinh đã bị chặn lại, lưỡi rắn của Curtis chui vào miệng nàng, quấn lấy đầu lưỡi đang lải nhải của nàng.
Rút lưỡi về, ngón tay thon dài và lạnh lẽo của Curtis ấn lên môi Bạch Tinh Tinh, “Bí mật của chúng ta.”
“Được.” Bạch Tinh Tinh trịnh trọng gật đầu.
Lúc lột da, nếu Curtis bị tấn công sẽ rất nguy hiểm, nên họ nhất định phải giữ bí mật.
Các Hổ thú mới gia nhập được tộc trưởng sắp xếp chỗ ở, Vinson liền trở về hốc cây.