Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 589

Bạch Tinh Tinh: Khoan đã… Có phải mình nhìn nhầm không? Hay là Lam Trạch múc nhầm nồi rồi?

 

Bạch Tinh Tinh ngẩng đầu, nhìn kỹ lại, chỉ thấy khóe miệng Lam Trạch dính mấy viên trứng cá tròn xoe, lúc nhai cũng có thể thấy rõ màu sắc của trứng cá trong miệng hắn.

 

Bạch Tinh Tinh tức khắc cạn lời.

 

Chàng nhân ngư căm ghét thế sự lúc nãy đâu rồi? Sao lại sa ngã nhanh thế?

 

Lam Trạch dường như đọc được suy nghĩ của Bạch Tinh Tinh, nuốt vội đồ ăn trong miệng rồi nói: “Có phải trứng cá của nhân ngư đâu, bọn tôi ở biển vẫn ăn cá mà, ăn vài quả trứng cá thì có sao?”

 

“Không sao cả.” Bạch Tinh Tinh nén cười đáp.

 

Lam Trạch vừa mở lòng như vậy, Parker và Vinson liền khó chịu. Khi Lam Trạch lại một lần nữa đưa tay ra như hổ đói vồ mồi, hai cặp mắt thú đồng thời lườm thẳng vào tay hắn, tỏa ra khí lạnh.

 

Lam Trạch bất giác dừng lại, quay đầu nhìn hai thú nhân trên cạn ở hai bên, trong miệng vẫn còn vương vấn vị ngon của trứng cá. Hắn nuốt nước bọt, rồi rụt rè múc một muỗng nhỏ. Hơi dừng lại một chút để ý phản ứng hai bên, hắn mới dám yên tâm cho vào bát mình.

 

Phù! Cuối cùng cũng được ăn tiếp.

 

Không ngờ trứng cá lại ngon đến thế, vì loài cá mà họ chưa từng thử qua, đúng là một điều hối tiếc lớn trong đời cá.

 

Kệ đi, dù sao loại cá cấp thấp này cũng đẻ trứng trước khi giao phối, chưa chắc tất cả đều nở thành cá con.

 

Nghĩ thông rồi, Lam Trạch ăn càng thoải mái hơn.

 

Lũ báo con cũng rất thích món này, chúng ăn từng miếng từng miếng, chẳng mấy chốc, cả nồi trứng cá đã bị mọi người chia nhau ăn sạch. Đối với đám con đực, món này chỉ là khai vị, lũ báo con cũng vậy, chỉ có Bạch Tinh Tinh là ăn no.

 

Khi trời sập tối, Curtis trở về mang theo một con mồi lớn đã được xử lý sạch sẽ.

 

Bạch Tinh Tinh ăn trứng cá cũng đã tiêu hóa gần hết, đang nằm trên cỏ ngắm trăng. Nhìn thấy Curtis, mắt cô sáng lên, nói: “Cuối cùng anh cũng về, em đợi anh để ăn món ngon đây.”

 

Curtis liếc nhìn Lam Trạch, người không nên có mặt ở đây.


Tóc Lam Trạch suýt nữa dựng đứng, trông xù lên trông thấy, vội nói: “Tôi về lấy nguyên liệu.”

 

Nói xong liền chạy biến như trốn chạy.

 

Bạch Tinh Tinh nói: “Chỉ là em gọi cậu ấy qua thử món mới thôi.”

 

Curtis vì tâm trạng tốt nên cũng hào phóng không so đo. Anh xé con mồi làm đôi, một nửa đặt lên bàn, nửa còn lại đặt lên đống lửa nướng.

 

Đang định mang nửa còn lại vào hốc cây, Bạch Tinh Tinh gọi lại: “Chờ một chút, có món ngon, chúng ta ăn cùng nhau.”

 

Curtis không có hứng thú với cá, nhưng vẫn ở lại.

 

Lam Trạch ôm tới một cái chậu đá được bọc trong bong bóng khí, bên trong toàn là thịt cá đã được thái lát. Bên trên còn có một chén gừng tỏi thái sợi.

 

Parker xoa tay, hăm hở đứng dậy, “Cuối cùng cũng được ăn rồi.”

 

Anh ta dùng móng vuốt chọc thủng bong bóng khí, đổ gừng tỏi vào thịt cá, rồi theo kinh nghiệm thêm một lượng muối vừa phải, nhanh nhẹn trộn đều.

 

“Em nếm thử đi.” Parker đút miếng gỏi cá đầu tiên vào miệng Bạch Tinh Tinh.

 

Bạch Tinh Tinh vừa ăn vừa gật đầu, “Ngon quá, mát lạnh. Chỉ hơi nhạt một chút.”

 

Parker định cho thêm muối, Bạch Tinh Tinh vội lấy lọ muối ra, “Khẩu vị của em mặn hơn mọi người, chắc mọi người ăn vậy là vừa rồi, để em tự cho thêm muối.”

 

Parker cũng nếm thử một miếng, thấy vị vừa vặn, liền lấy một cái bát lớn, gắp gần nửa bát, cho thêm chút muối rồi trộn lại cho cô.

 

Phần còn lại, Parker cho vào mấy cái nồi đá lớn, lần lượt đưa cho Vinson, Curtis và Lam Trạch. Trong đó phần của Lam Trạch là ít nhất, chưa bằng một nửa của họ.

 

Nhưng Lam Trạch rất hài lòng, ôm nồi đá rồi dùng tay bốc ăn. Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của hắn là có thể biết hắn thích món gỏi cá này đến mức nào.

 

Bình Luận (0)
Comment