Đến lúc này Hoa Nhài mới thực sự bình tĩnh lại, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
Cô run lẩy bẩy, ngồi bệt dưới đất, vừa lùi về sau vừa khóc lóc nói: “Anh đừng qua đây!”
Miệng hổ nhếch lên, Carl trong hình thú lộ ra một nụ cười khinh bỉ gần giống người, chỉ là nụ cười này đặt trên mặt hổ, trông vô cùng dữ tợn.
Hắn há ngoác cái miệng hổ.
“A ——”
Giữa tiếng hét thất thanh của cô gái, một tiếng hổ gầm giận dữ vang lên từ phía không xa.
Carl ngẩng đầu nhìn lại, một con hổ thiếu tai miệng đầy m.á.u đang lao đến như điên, phía sau là một con mồi lớn bị bỏ lại.
Trớ trêu thay, đó là một con mồi đủ cho hai con đực ăn.
Sắc mặt Hoa Nhài giãn ra, cô ngẩng đầu nhìn lại, mừng rỡ hét lớn: “Edgar cứu em!”
“Gầm!” Edgar gầm lên một tiếng còn giận dữ hơn, nhảy lên vồ lấy Carl.
Carl nằm rạp xuống né tránh cú vồ đầy uy lực của Edgar, ngay sau đó lách mình đến bên cạnh Edgar với tốc độ nhanh không tưởng, nâng chân trước phản công.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nụ cười trên mặt Hoa Nhài vừa hé, Edgar đã bị vồ ngã xuống đất, Carl hung hăng c.ắ.n vào eo anh ta, m.á.u tuôn ra xối xả.
“Hừ!” Edgar giãy giụa, cố gắng thoát ra khỏi miệng kẻ thù, bị giật mất một mảng thịt lớn, rồi quay đầu lao lên.
Hoa Nhài hoàn toàn ngây người, trước đây Edgar luôn mạnh hơn Carl, tại sao bây giờ anh ta lại bại trận nhanh như vậy?
Cô lảo đảo đứng dậy, quay người chạy về, vận động mạnh làm hai vệt m.á.u đỏ tươi chảy xuống chân cô.
Carl và Edgar đang giao chiến vẫn liếc nhìn Hoa Nhài một cái, lại một lần nữa vồ c.ắ.n quyết liệt, thân hình to lớn của Edgar ầm ầm ngã xuống đất.
Nhìn bóng dáng lảo đảo của cô gái, Edgar cố gắng gượng dậy để chiến đấu tiếp, nhưng bị c.ắ.n vào chân rồi quăng bay ra ngoài.
Carl l.i.ế.m l**m móng vuốt, cất bước đuổi theo. Chỉ một lát sau đã đuổi kịp cô, sau đó như bắt mồi, không chút lưu tình vồ tới, hai chân trước đè chặt cô gái xuống đất.
“Đau!” Hoa Nhài r*n r*.
【Đau?】 Móng vuốt của Carl xòe ra, làn da dưới móng lập tức rỉ máu, đổi lại một tiếng kêu đau nữa của cô gái.
Cơ thể run rẩy dưới móng vuốt khiến Carl khoái trá, hắn l.i.ế.m mạnh lên lưng Hoa Nhài một cái, 【Sau này còn đau hơn nữa, đừng có c.h.ế.t đấy.】
Nói xong, hắn c.ắ.n lấy quần áo cô gái, cất bước chạy đi, hoàn toàn không để ý đến tiếng hét đau đớn của cô gái vì bị kéo lê.
Tiếng hổ gầm vang xa, mấy con hổ thú canh gác gần đồng cỏ Thiên Tinh nghe thấy động tĩnh, nhìn nhau vài lần rồi chia ra một nửa đi xem xét.
Rất nhanh họ tìm thấy Edgar đang hấp hối dưới gốc cây lớn, móng vuốt vẫn giữ tư thế bò về phía trước, nhưng không hề nhúc nhích.
【Cứu Hoa Nhài…】 Nói xong một câu, Edgar nhắm đôi mắt nặng trĩu lại.
“Gầm!”
“Gầm!”
Tiếng hổ gầm vang vọng khắp bộ lạc.
Sắc mặt Vinson thay đổi, anh ném dụng cụ mài đá xuống, hóa thành hình hổ nhanh chóng chạy về bộ lạc.
【Đã xảy ra chuyện gì?】 Vinson trầm mặt hỏi.
Tộc trưởng đang chuẩn bị lao ra ngoài, thấy là hổ vương mới cố nén sự lo lắng, nói: 【Hoa Nhài bị Carl bắt đi rồi.】
【Thôi xong.】 Vinson liếc nhìn về phía nhà mình, nói: 【Giúp ta nói với Tinh Tinh một tiếng, ta một mình đi cứu cô ấy là được rồi, ngài bảo vệ bộ lạc.】
Tộc trưởng biết mình không bằng hổ vương, để anh ra tay cứu con gái mình thì xác suất thành công là lớn nhất, cảm kích nói: 【Được.】
Vinson quay người chạy ra ngoài bộ lạc, trên không trung truyền đến một tiếng kêu to của công.