Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 619

【Xem bình luận mới phát hiện ở giữa thiếu một chương, tôi đã thay đổi chương trước, chương này liền dịch đến đây. Những độc giả thấy chương lặp lại ——1 xóa bộ nhớ đệm là có thể thấy nội dung chính xác. 2 vào Weibo của tôi xem —— Ung thư lười Bạch Đầu Mộng. 3 nhóm độc giả cũng có thể xem.】

 

“Vốn định cho Bạch Tinh Tinh, vậy cho cô coi như quà bồi tội đi.” Alva trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, “Ta bay nửa ngày mới tìm được quả toàn màu đỏ, chắc chắn rất ngọt.”

 

Hoa Nhài cúi xuống nhặt quả lên, nhìn quả đẹp, không khỏi nuốt nước bọt. Hít sâu một hơi, Hoa Nhài ngẩng đầu, đang định nói gì đó, ai ngờ ngẩng đầu lên liền thấy được bộ phận hùng vĩ của chàng trai. Hoa Nhài không khỏi “oa” một tiếng. To thật!

 

Alva đắc ý ưỡn hông, chỗ đó còn rung lên vài cái.

 

Hoa Nhài hoàn hồn, nói: “Không cần đâu, anh đã cứu tôi, tôi không trách anh làm rơi trúng tôi.”

 

Trải qua mưa gió và sinh tử, Hoa Nhài đã xem nhẹ vẻ bề ngoài của con đực, con người cũng trở nên điềm đạm hơn, đối với Alva cũng không còn cố chấp như vậy.

 

Tình yêu của con đực đều cố chấp như vậy, Lam Trạch và Carl đều là minh chứng tốt nhất, cô vẫn là không nên mưu toan thay đổi bất kỳ con đực nào nữa.

 

Sắc mặt Alva tối sầm lại, là quả này không ngon sao? Rõ ràng thấy Edgar hái loại quả này mà, chẳng lẽ hắn hái cho mình ăn?

 

Hoa Nhài chìa tay một lúc lâu, Alva mãi không nhận, cô đành phải nói: “Tôi vừa lúc muốn đi tìm Bạch Tinh Tinh, để tôi giúp anh đưa cho cô ấy.”

 

Nói xong, không đợi Alva trả lời, Hoa Nhài liền cầm nhánh cây chạy đi.

 

“Bạch Tinh Tinh!”

 

Trong rừng nổi lên cơn gió nhẹ, Bạch Tinh Tinh thoải mái ngồi trên cỏ hóng gió, thấy Hoa Nhài, liền vẫy tay với cô.

 

Hoa Nhài cười cười, chạy tới nhanh hơn.

 

“Bạch Tinh Tinh, những món ăn đó của cậu nấu thế nào vậy? Tự nhiên mình thèm quá!”

 

Hoa Nhài vội vàng chạy tới, tóm lấy tay Bạch Tinh Tinh lay lay nài nỉ: “Con đực của mình đi săn rồi, cậu bảo con đực của cậu dạy anh ấy làm được không?”

 

“Được chứ.” Bạch Tinh Tinh không chút do dự đồng ý, thấy Hoa Nhài mang theo quả, cũng không khách sáo, trực tiếp hái một quả xuống, “Coi như là học phí nhé.”

 

Hoa Nhài lúc này mới nhớ ra quả, nói: “À đúng rồi, đây là Alva cho cậu, mình giữa đường gặp anh ấy, tiện thể mang đến cho cậu.”

 

“Khụ!” Bạch Tinh Tinh một miếng quả suýt nữa sặc vào mũi, ho khan vài tiếng, nghẹn đỏ cả mặt.

 

“Cậu chắc chắn là cho mình không?” Bạch Tinh Tinh cao giọng, lộ ra vẻ nghi ngờ.

 

Mẹ nó, lại một tên ngốc nữa. Hai người này đúng là một đôi.

 

“Anh ấy nói là cho cậu mà.” Hoa Nhài thành thật nói, nhìn quả chín vừa tới, miệng cô thèm thuồng, yếu ớt nói: “Có thể cho mình ăn một quả được không?”

 

Bạch Tinh Tinh giả vờ do dự, dưới ánh mắt nghiêm túc của Hoa Nhài, cuối cùng cũng đại phát từ bi đồng ý, “Được.”

 

Hoa Nhài lập tức hái một quả, không lau chùi gì đã cắn, vừa c.ắ.n vừa nói: “Ngon quá.”

 

“Chỉ là sao mình chưa từng ăn đồ ăn của Alva nhỉ?” Bạch Tinh Tinh sâu xa nói.

 

“Hai con đực của cậu hung dữ như vậy, trừ con cái ra, ai dám đến!” Hoa Nhài lườm Bạch Tinh Tinh một cái.

 

Bạch Tinh Tinh bĩu môi, “Anh ta biết bay, còn sợ bị g.i.ế.c hay sao.”

 

“Vậy cũng quá nguy hiểm.”

 

“Con đực hóa ra lại nhát gan như vậy à?” Bạch Tinh Tinh giả vờ kinh ngạc.

 

Hoa Nhài cuối cùng cũng bị chặn họng.

 

Bạch Tinh Tinh vỗ vỗ vai Hoa Nhài, cảm khái nói: “Chị em, cơ hội của cậu đến rồi!”

 

Hoa Nhài đột nhiên không còn muốn ăn nữa, trầm ngâm hồi lâu, thấp giọng nói: “Cậu đừng đùa mình nữa, bị người ta nghe được sẽ cười chê mình. Hơn nữa gần đây có một con Ưng thú hai vằn đang theo đuổi mình đấy!”

 

Hoa Nhài nói đến hứng thú, vẻ mặt sùng bái nói: “Ưng thú bay nhanh hơn Alva nhiều, thân trên rất cường tráng, mình quyết định chấp nhận một con đực tộc Ưng.”

 

Bạch Tinh Tinh: “…”

Bình Luận (0)
Comment