Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 673

Tiễn Xavi đang tức giận đi, Bạch Tinh Tinh và Vinson chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ.

 

“Gào ~”

 

Đám báo con đang chơi đùa trong hốc cây, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn người lớn, dường như cũng hiểu rằng ấu tể trong bụng mẹ không ổn.

 

“Các con xuống dưới chơi đi.” Bạch Tinh Tinh vẫy tay với đám báo con.

 

Đám báo con đáp lời, ngoan ngoãn đi xuống lầu.

 

Trong hốc cây chỉ còn lại Bạch Tinh Tinh và Vinson, không khí lặng lẽ biến đổi.

 

Bạch Tinh Tinh không dám nhìn Vinson, cũng không dám hỏi Vinson có ý gì. Dù sao thì nàng cũng không thể chờ thêm một phút nào nữa, đứa con trong bụng thật sự làm nàng quá lo lắng.

 

“Cái đó…” Bạch Tinh Tinh cúi đầu, không dám nhìn Vinson lấy một cái, sờ sờ bụng, nhẹ giọng nói: “Bịt hốc cây lại đi…”

 

Vinson lập tức đứng dậy đi bịt hốc cây, có lẽ do đứng dậy quá vội vàng, tim anh bỗng đập loạn nhịp.

 

Tinh tinh có ý gì đây? Là muốn jiao xứng với mình sao? Chuyện này… sao có thể?

 

Có lẽ tinh tinh chỉ mệt, muốn đi ngủ thôi.

 

Curtis và Parker đã đi năm ngày, lang tộc có thể chưa xong việc, nhưng hai người họ có thể về trước một người. Chắc là sắp có một người về rồi.

 

Khi cửa động được bịt kín, ánh sáng trong hốc cây đột nhiên tối sầm lại, không khí cũng theo đó trở nên ám muội.

 

Vinson đứng yên bên mép giường, chuẩn bị chờ Bạch Tinh Tinh nằm xuống thì sẽ biến thành hình thú để sưởi ấm cho nàng. Nhưng Bạch Tinh Tinh mãi không động đậy, anh không đoán được ý nàng, nên cứ đứng mãi bên mép giường.

 

Bạch Tinh Tinh nhích vào giữa ổ, cúi đầu, tầm mắt tập trung vào chân Vinson.

 

Sao Vinson vẫn chưa qua đây? Là không hiểu ý mình, hay là không muốn làm?
Vinson vẫn luôn đi theo mình, chắc là thích mình nhỉ. Vậy thì, chắc sẽ không không muốn đâu.

 


Tâm trạng Bạch Tinh Tinh thấp thỏm, còn Vinson thì đáy lòng cất giấu một tia mong đợi mà ngay cả bản thân cũng không dám đối mặt, cũng âm thầm căng thẳng, đứng vững bên cạnh Bạch Tinh Tinh.

 

Mãi không thấy Vinson lại gần, Bạch Tinh Tinh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Chúng ta… jiao xứng được không?”

 

Giọng nói của giống cái nhẹ nhàng, run rẩy vì căng thẳng, nghe qua không có chút nguy hiểm hay uy h.i.ế.p nào. Nhưng trong đầu Vinson lại như bị một tia sét đ.á.n.h trúng, nổ tung, khiến anh hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

 

Bạch Tinh Tinh nói xong, mặt liền đỏ bừng, một luồng hơi nóng xộc thẳng lên đầu, nóng đến mức nàng cảm giác đỉnh đầu mình đang bốc khói.

 

Khó khăn lắm mới nói ra được, Vinson lại như không nghe thấy, Bạch Tinh Tinh trong lòng phát điên, mang gương mặt đỏ ửng, lén nhìn Vinson.

 

Để tiện hành động, váy da thú của giống đực đều rất ngắn, khi nhìn thẳng, váy da vừa vặn che khuất bộ phận quan trọng. Nhưng nếu ngồi và nhìn lên, có thể thấy được một góc của tảng băng chìm.

 

Bạch Tinh Tinh vô tình liếc thấy chỗ đó, mặt càng đỏ hơn, vội vàng xua đi hình ảnh trong đầu, nhìn lên mặt Vinson.

 

“Vinson?”

 

Vinson như bừng tỉnh, cúi đầu nhìn Bạch Tinh Tinh, mấp máy môi, nặn ra một chữ.

 

“Được!”

 

Giọng nói vẫn trầm thấp ổn định, trong cảm nhận của Bạch Tinh Tinh, anh vẫn là vị quân nhân sắt đá vững như núi Thái Sơn trong mọi hoàn cảnh.

 

“Ừm.” Bạch Tinh Tinh cũng đáp lời, tìm việc để làm bằng cách nhích người ra sau, dựa lưng vào vách tường rồi ngẩng đầu nhìn Vinson.

 

Vinson đi đến bên chân Bạch Tinh Tinh, một chân bước qua.

 

Bạch Tinh Tinh nhìn người đàn ông cường tráng đang đứng phía trên mình, tức thì cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ.

 

“Đợi đã!” Bạch Tinh Tinh đột nhiên hét lớn.

 

Cơ thể Vinson lập tức dừng lại, “Được.”

Bình Luận (0)
Comment