Bạch Tinh Tinh một tay đẩy móng vuốt chúng ra, nức nở nói: “Đừng… Đụng vào ta… Để… Để ta… Khóc một lát…”
“Khụ khụ.” Vinson nặng nề hắng giọng hai tiếng, áp môi vào tai Bạch Tinh Tinh, không kìm được nhếch lên, muốn cười khi bạn lữ khóc đến tuyệt vọng như vậy thật không đạo đức, nhưng hắn thật sự nhịn không nổi.
“Cái đó… An An chỉ là ngủ rồi.”
Giọng Vinson trầm thấp thuần hậu, truyền đến ổn định hơn giọng Xavi nhiều, Bạch Tinh Tinh cuối cùng cũng nghe rõ một câu trọn vẹn.
“Cái gì?” Bạch Tinh Tinh ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Vinson.
“Khụ!” Vinson suýt nữa bật cười thành tiếng, hắn thông minh ngụy trang tiếng cười thành ho khan, cố gắng giữ mặt, nói: “Xavi nói An An không khóc nữa, vừa rồi đã ngủ rồi.”
Bạch Tinh Tinh: “……”
Bạch Tinh Tinh thực sự ngơ ngác, một lúc lâu sau, trong lòng văng một câu c.h.ử.i thề: Ta năm trước mua cái đồng hồ!
Cô đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt Xavi.
Ánh mắt kia quá đáng sợ, Xavi theo bản năng lùi lại hai bước, “Không liên quan gì đến tôi, là tự cô nghĩ vậy.”
Răng Bạch Tinh Tinh c.ắ.n kêu ken két, cô hít sâu một hơi, dồn khí đan điền, dũng cảm đứng dậy. Sau đó, từng bước tiến về phía Xavi.
Xavi bị dồn ép lùi từng bước một, “Thật sự không liên quan đến tôi.”
Hắn nhìn về phía Vinson bên cạnh, hai người này sẽ không trả thù mình, g.i.ế.c mình đi chứ?
Cuối cùng, Xavi bị dồn vào vách tường, Bạch Tinh Tinh trừng mắt hắn, há miệng nói: “Chuyện này không được nói ra ngoài!”
Mẹ kiếp, quá mất mặt, tuyệt đối không thể để truyền ra ngoài. Càng không thể để An An biết, nếu không sau này lớn lên con bé khẳng định sẽ đau lòng, thêm vào đó là cười nhạo chính người mẹ già này của nó.
“Hả?” Xavi ngẩn người, ngay sau đó dùng sức lắc đầu, ngữ khí thành khẩn: “Nhất định không nói ra ngoài!”
“Hừ!” Bạch Tinh Tinh trên mặt còn vương nước mắt, hừ một tiếng nhìn về phía Vinson.
Vinson cũng lập tức đảm bảo, “Tôi không nói.”
Bạch Tinh Tinh rũ mắt, nhìn về phía ba con báo con dưới đất.
“Ngao ô! Ngao ô!”
Quỷ mới biết chúng nó nói cái gì, Bạch Tinh Tinh nghe không hiểu, uy h.i.ế.p nói: “Ai nói ra ngoài, cả ba đứa đều không có sữa uống!”
Lập tức ba con báo con lắc đầu như trống bỏi.
“Phốc!” Vinson nhịn không được cười.
Bạch Tinh Tinh vừa tức vừa gấp, bất quá khó có dịp thấy Vinson cười, cô cũng không nỡ đ.á.n.h gãy, nhìn một lát, cũng bật cười.
“Tốt quá rồi, bây giờ An An không sao rồi, chúng ta đón An An về thôi.”
“Bây giờ đi luôn sao?” Xavi đầy bụng nghi hoặc, “Tôi tưởng các cô sẽ dọn về hang cây chứ.”
“Dù sao không phải do chuyển nhà, không cần thiết phải thủ ở hang cây nữa, đón An An về đi, con bé khóc cả đêm, khẳng định đói bụng rồi.” Bạch Tinh Tinh nói.
Xavi liền nói: “Vậy tôi đi thông báo Parker.”
“Làm phiền anh.” Bạch Tinh Tinh nói cảm ơn, tiễn Xavi đi xong, nụ cười trên mặt cô thu lại.
“Tối nay không sao, An An về sau đêm trăng tròn đều sẽ không thoải mái sao?” Bạch Tinh Tinh nhớ tới điều gì, đột nhiên kinh hãi: “Nếu nói An An mang theo độc bọ cạp, vậy ngày thường con bé có phải cũng sẽ có ảo giác không? Đêm trăng tròn và bình thường có gì khác nhau?”
Vinson càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng, đứa bé bé tí như vậy, nàng sẽ xuất hiện loại ảo giác gì?
Vinson vốn không muốn nói với Bạch Tinh Tinh những chủ đề đau khổ này, không muốn làm thế giới của cô nhuốm màu đen tối, nhưng lúc này chuyện liên quan đến nhãi con cáo, hắn không thể không nói.
“Khi độc phát ngoài ảo giác, còn có đau đớn sinh lý, đầu sẽ rất đau, tối hôm qua An An hẳn là bị đau đầu.” Vinson nói.