Phong bế trong phòng có một gia đình bảy miệng ăn, vô cùng náo nhiệt, không khí tràn ngập hương vị thức ăn còn toát ra hơi ấm gia đình.
Bạch Tinh Tinh ăn xong trước, súc miệng, liền ngồi xổm bên túi da thú xem đá.
Trong túi đựng đủ loại đá cuội, có lớn có bé, có tròn có góc cạnh, không viên nào giống nhau. Nhưng có một điểm tương đồng, đó chính là đều rất nặng, tức là mật độ cao.
“Những viên đá này có kim loại không?”
Bạch Tinh Tinh xem từng viên một, nhờ ánh sáng của hạt châu phát quang, phát hiện có vài viên đá mơ hồ có màu sắc kim loại.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Chẳng lẽ loại đá này chính là hàm kim loại?
Vinson nuốt chửng cả miếng thịt lớn, ăn xong tất cả thịt, vừa rửa tay vừa nói: “Ta bảo bọn họ tìm đá nặng, sau đó tự mình chọn lọc, những viên đá này đều có khí vị tương tự kim loại.”
Bạch Tinh Tinh: “……”
Kim loại còn có khí vị sao?
Bạch Tinh Tinh yên lặng lấy cây cắt móng tay của mình ra, ngửi ngửi, không ngửi thấy gì cả.
Vinson đi đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh ngồi xổm xuống, Parker dỗ con ngủ xong, cũng đi đến bên Bạch Tinh Tinh. Ba người đầu đối đầu nghiên cứu đá cuội.
“Viên này khẳng định có kim loại.” Parker xóc xóc viên đá cuội có gai nhọn dài trong tay nói, “Rất nặng, cho dù không phải kim loại, cũng khẳng định là thứ cứng hơn kim loại.”
Vinson muốn nhận lấy xem, Bạch Tinh Tinh nhanh chân hơn một bước lấy viên đá cuội từ tay Parker, dùng hạt châu chiếu xem.
Viên đá cuội này quả thực không giống bình thường, nó hẳn là bị người ta dùng lực đập vỡ, xung quanh mọc một bụi gai nhọn như măng tây, bên trong có từng khối hình học đa giác chặt chẽ, dưới ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có chút trong suốt.
Dùng lòng bàn tay lau qua, bề mặt khối hình học trong suốt của viên đá cuội liền bị nhiễm ánh dầu, sau đó lau thế nào cũng không sạch.
“Cái này không phải kim loại đi?” Bạch Tinh Tinh dùng đá nhọn khẽ gõ khối đá trong suốt, đây là ngọc sao?
“Đập vỡ ra xem là thứ gì liền biết.” Parker nói, đoạt lại viên đá cuội, “Oanh!” một tiếng liền đập vỡ.
“A đừng!” Bạch Tinh Tinh giật mình che tai, không kịp ngăn cản, liền trơ mắt nhìn viên đá cuội vỡ thành mảnh nhỏ.
Một tiếng vang lớn sợ tới mức những con báo con đang ngủ trong ổ hét lên một tiếng, nhảy dựng lên.
“Ngao ô!”
Bạch Tinh Tinh vẫy vẫy tay trấn an chúng, “Không sao, ngủ tiếp đi.”
Parker lấy đá ra, lớp đá thô ráp bên ngoài của viên đá đó vỡ thành rất nhiều mảnh, nhưng những khối đá trong suốt bên trong chút nào không bị tổn hại, chỉ là tách ra thành những khối đơn lẻ, mỗi viên đều là khối bát diện quy tắc, chỉ bằng kích cỡ trứng chim cút.
Bạch Tinh Tinh thở phào một hơi lớn, “Hô! Thế mà không vỡ, làm ta sợ muốn c.h.ế.t.”
“Oanh!”
Parker cái tên l* m*ng đó thế mà lại hung hăng đập thêm một cái.
Lần này khối đá trong suốt đã không còn lớp vỏ ngoài bao bọc, bị đập một cú rất mạnh, chấn động cả sàn nhà.
Bạch Tinh Tinh: “……”
Bạch Tinh Tinh tức giận nhéo lấy tai Parker, quát: “Đã bảo đừng đập! Chàng nhất định phải đập hỏng viên đá mới cam tâm sao?”
Parker ôm tai kêu t.h.ả.m thiết liên tục, “Ta chỉ là muốn xem nó rốt cuộc cứng đến mức nào, dù sao kim loại cũng cần nung chảy đúc lại, đập nát thì có sao?”
Bạch Tinh Tinh cũng không nỡ làm Parker đau, không cam lòng buông tay, “Cái này ta muốn giữ lại chơi, đừng đập nữa.”
Bạch Tinh Tinh trực giác viên đá này không hề đơn giản, những tinh thể xinh đẹp từ viên đá ra, cho dù không phải ngọc, giá trị cũng không thể quá thấp. Nói không chừng là kim cương thì sao.
Vinson nhặt lên sáu viên rơi trên mặt đất, đưa cho Bạch Tinh Tinh, “Cho nàng.”
Bạch Tinh Tinh cười với Vinson, “Cảm ơn chàng.”