Bạch Tinh Tinh thấy trên mặt hắn không có một đạo thú văn nào, lại có thể cướp mình đi từ tay thú bốn văn, tim liền treo lên.
Thú nhân này e rằng cùng cấp bậc với Curtis, hoặc là cao cấp hơn!
“Rống!” Một tiếng sư rống vang lên bên tai, giây tiếp theo, Bạch Tinh Tinh bị thanh niên mang theo nhảy lên, đáp xuống ngoài phạm vi công kích của sư thú.
Thanh niên ôm Bạch Tinh Tinh, tiêu sái nghênh ngang bỏ đi, tiếng cười lớn tùy ý là nhạc nền cho sự rời đi của hắn.
...
Bạch Tinh Tinh thở một hơi, mở mắt.
Tầm nhìn giây trước còn đang đung đưa nhanh chóng, đột nhiên khôi phục sự yên lặng, biến thành môi trường quen thuộc, Bạch Tinh Tinh sửng sốt một chút.
“Em tỉnh rồi à?”
Parker đang thay tã vải cho An An, Bạch Tinh Tinh vừa mở mắt, hắn liền nhận ra sự thay đổi trong hơi thở của nàng, ngẩng đầu nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, trên mặt rõ ràng viết bốn chữ lớn “Tôi không vui”.
“Parker!” Bạch Tinh Tinh thấy Parker kinh ngạc không thôi, thế mà lại mơ thấy không thấy bọn họ, đáng sợ quá.
Khoan đã, mơ thấy cái gì nhỉ?
Bạch Tinh Tinh gõ gõ đầu, tỉnh táo vài giây, giấc mơ đã quên hết bảy tám phần, thế mà chỉ nhớ được Parker và Vinson không thấy.
Nàng cảm thấy giấc mơ của mình rất thú vị, nhưng đầu óc trống rỗng, bực bội!
“Sao vậy? Không vui à?” Bạch Tinh Tinh vừa mặc quần áo vừa nói.
Parker thế mà không thèm để ý đến Bạch Tinh Tinh, cúi đầu, đã thay tã vải xong, hắn còn ra vẻ nghiêm túc sửa sang quần áo cho An An, cứ như thể có thể đặt một bông hoa trên người An An vậy.
“Ê?” Bạch Tinh Tinh buồn bực liếc nhìn Parker một cái.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Vinson mang đồ ăn tới, nhìn về phía Bạch Tinh Tinh nói: “Đến ăn sáng đi.”
“Sao anh vẫn còn ở nhà thế?” Bạch Tinh Tinh đứng dậy, đột nhiên cảm thấy không khí trong nhà có chút kỳ quái.
“Đi một chuyến phòng luyện thiết, sắp xếp công việc xong là về rồi,” Vinson nói.
“Ồ, cũng tốt, anh nên nghỉ ngơi một chút,” Bạch Tinh Tinh nói.
An An chép chép miệng, Parker liền biết nàng đói bụng, ôm nàng đi tới bên cạnh Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh vội c** q**n áo cho con b.ú sữa.
“St. Zachary là ai?” Parker đột nhiên hỏi.
“Hả?” Bạch Tinh Tinh ngơ ngác nhìn về phía Parker, “Ai?”
“St. Zachary,” Vinson lặp lại.
Vinson tham gia vào càng làm Bạch Tinh Tinh ngơ hơn, “St. Zachary? Không quen biết, các anh quen không?”
Hai giống đực đồng thời thở phào một hơi, Vinson giải thích: “Em ngủ khi nói mấy lần từ này.”
“Không thể nào!” Bạch Tinh Tinh đại dị ứng: “Sao em lại nói mớ được chứ.”
Vinson cũng nghi hoặc, “Em không có ấn tượng gì về từ này sao?”
“Không có, nghe cũng chưa từng nghe qua.” Bạch Tinh Tinh rung lắc đứa trẻ, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Parker và Vinson, “Các anh lừa em đúng không?”
Parker vừa nghe liền kích động, vội vàng thanh minh cho mình: “Lừa em làm gì, em đúng là có nói.”
Vinson nói: “Nếu không có ấn tượng, vậy đừng để ý chuyện này, Tinh Tinh uống miếng nước.”
“Ừm.” Bạch Tinh Tinh lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình thật sự nói mớ? Có lẽ có liên quan đến giấc mơ tối qua, đáng tiếc không nhớ rõ.
Vinson tin tưởng Bạch Tinh Tinh sẽ không lừa họ, Parker cũng vậy, hai giống đực đều không nhắc lại chủ đề này nữa.
...
Trong bộ lạc bắt đầu vang lên tiếng gõ của đồ sắt, giống như tiếng đồng hồ, từng chút từng chút tiễn đưa thời gian, chớp mắt Bạch Tinh Tinh đã ngồi xong cữ, lại đến đêm trăng tròn.
Tối nay định trước là không ngủ được.
Thấy trời sắp tối rồi, Bạch Tinh Tinh đứng ngồi không yên, vừa ngồi xuống, lại bật dậy.
【ps: Nam chính kiên định chỉ có bốn người, chính là những người trên tóm tắt. 】