Chẳng lẽ là vòng cổ điềm xấu?
Vì cả đêm đều trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, lần này Bạch Tinh Tinh nhớ rõ toàn bộ cảnh trong mơ, ngay cả những giấc mơ mấy ngày trước cũng nhớ lại không ít. Giấc mơ lộn xộn, vụn vặt, rất nhiều đều không có liên hệ, nhưng lại hoàn toàn hợp logic. Quả thực giống như... ký ức của một người khác. Người chủ yếu là giống cái tên là "Chris" kia.
Chuyện này, có liên quan đến vòng cổ không? Nếu là thông qua tiếp xúc vòng cổ mà sinh ra cảnh trong mơ, lượng lớn cảm xúc tiêu cực trong mơ, chính mình còn thấy khó chịu vô cùng, nếu An An cũng đã từng cảm nhận được, thì thật quá khủng khiếp, Bạch Tinh Tinh quả thực không dám tưởng tượng.
Bạch Tinh Tinh thu hồi vòng cổ, đứng dậy đi về phía rương gỗ, chuẩn bị cất nó đi. Đi ngang qua An An, An An tức khắc khóc càng to hơn, khiến người ta lo lắng giọng nói của bé sẽ bị hỏng mất.
"A —— a ——"
Bạch Tinh Tinh vội vàng giấu vòng cổ ra sau lưng, bước nhanh đến cửa sổ, ném dây chuyền ra ngoài.
"Nào, mẹ ném rồi, không còn gì nữa đâu." Bạch Tinh Tinh giơ đôi tay hướng về phía An An.
An An đã được 37 ngày tuổi, mắt có thể nhìn thấy vật thể xa hơn, tầm mắt bị nước mắt làm mờ nhìn đi nhìn lại đôi tay mẹ, tiếng khóc yếu dần, chỉ còn nức nở khóc lóc theo phản xạ sinh lý.
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng mà thả lỏng.
"Cuối cùng cũng không khóc nữa." Parker nói, một lúc lâu sau mới nhớ đến vòng cổ, nói: "Anh đi nhặt về cho em, không cho An An nhìn thấy là được."
"Không cần." Bạch Tinh Tinh mệt mỏi xua tay, "Tìm một chỗ chôn đi."
Parker nhướng mày, kinh ngạc nói: "Tại sao? Em không phải rất thích sao?"
Bạch Tinh Tinh một lời khó nói hết, "Đúng rồi, các anh có nằm mơ không?"
"Mơ thấy gì?" Parker hỏi.
"Khụ, mơ thấy, biến thành một giống cái." Bạch Tinh Tinh không cẩn thận suy nghĩ bay xa, nếu suy đoán của mình là thật, Parker và Vinson cũng mơ thấy những chuyện đó, thì quá thú vị.
Khóe miệng Parker co giật, "Anh mới sẽ không mơ thấy mình biến thành giống cái."
"Không có à?" Bạch Tinh Tinh lại hỏi Vinson, "Vinson, anh thì sao?"
Vinson mím chặt môi, buồn bã không lên tiếng. Bạch Tinh Tinh hỏi lại một lần, anh mới căng một khuôn mặt nghiêm túc nói: "Không có."
Bạch Tinh Tinh nhịn không được cười, vấn đề này hình như rất trêu ghẹo giống đực à.
Câu trả lời của họ kỳ thực làm Bạch Tinh Tinh yên tâm không ít, không phải mỗi người đều nằm mơ, An An cũng không nhất định mơ thấy những thứ không tốt kia, có lẽ chỉ có người ở gần nhất mới có thể mơ thấy.
"Em nhớ ra giấc mơ của mình rồi, em mơ thấy mình biến thành một người khác." Bạch Tinh Tinh nói.
"Còn gì nữa?" Parker rất hứng thú nói: "Có anh không?"
Bạch Tinh Tinh lườm Parker một cái, vẻ mặt trang nghiêm nói: "Nghiêm túc nghe em nói! Đã nói em mơ thấy biến thành một người khác, sao lại có các anh?"
Vinson và Parker liếc nhau, Parker nói: "Vậy em mơ thấy giống đực khác?"
"Ừm."
Trong cổ họng Parker phát ra âm thanh "khè khè khè", biểu hiện sự bất mãn của hắn.
Bạch Tinh Tinh nói: "Cái người tên St. Zachary kia, chính là trong mơ, nhưng trước đây em chưa từng nghe qua tên này..."
Bạch Tinh Tinh kể lại toàn bộ giấc mơ nhớ được, Vinson chìm vào trầm tư.
"Em cảm giác như là đi vào ký ức của người khác." Bạch Tinh Tinh cuối cùng tổng kết, "Em hoàn toàn không thể làm chủ bất cứ điều gì, chỉ có thể xem theo diễn biến thôi."
"Có liên quan đến mấy viên cục đá kia?" Vinson đột nhiên hỏi.
"Ừ ừ." Bạch Tinh Tinh nói: "Em có cục đá này mới bắt đầu nằm mơ, mặc kệ có liên quan hay không, vẫn nên cất vòng cổ sang một bên trước đi."