Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 746

“Sẽ bị phát hiện.” Rắn Con mặt đơ ra, ngữ khí khẳng định: “Hắn nhất định sẽ g.i.ế.c con!”

 

Nói rồi, Rắn Con c** q**n áo, khoác lên người Bạch Tinh Tinh.

 

Bạch Tinh Tinh cũng cảm thấy điều này thật mạo hiểm, việc đưa Rắn Con về nhà là một hành vi rất nguy hiểm.

 

Cô không khuyên thêm nữa, chỉ tiếc nuối nói: “Bây giờ trong nhà có giường đất rồi, trong phòng ngủ ấm áp lắm, nếu con về, còn không cần ngủ đông nữa.”

 

Rắn Con im lặng không nói gì.

 

Bạch Tinh Tinh hôn lên trán Rắn Con một cái, cảm giác trơn nhẵn và lạnh lẽo khiến cô ngạc nhiên, da dẻ trẻ con thật là tốt.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Cả người Rắn Con cứng đờ, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, khiến Bạch Tinh Tinh bật cười thành tiếng.

 

Cậu bé thật là dễ ngại ngùng. Cũng là do cô và Rắn Con còn xa lạ, nếu ở bên nhau mỗi ngày, Rắn Con nhất định sẽ vui vẻ vẫy đuôi như mấy báo con thôi.

 

“Vậy mẹ đi nhé.” Bạch Tinh Tinh lưu luyến nói.

 

Rắn Con bỗng nhiên tỉnh thần, vội vàng nói: “Chờ con một lát, con có cái này tặng mẹ.”

 

Nói rồi, cậu xoay người chạy về phía hang đất, nhảy xuống.

 

Bạch Tinh Tinh tò mò vươn dài cổ nhìn theo, chỉ lát sau, Rắn Con lại bò lên, ôm một xấp vỏ rắn lột óng ánh trong suốt.

 

“Tặng mẹ để làm quần áo mặc.” Rắn Con giơ vỏ rắn lột ra trước mặt Bạch Tinh Tinh, đôi mắt đỏ lộ ra vẻ căng thẳng và mong đợi.

 

Bạch Tinh Tinh lập tức lùi lại một bước: “Không được, cái này không thể tùy tiện tặng người, con biết không?”

 

Trên mặt Rắn Con lộ vẻ buồn bã, dùng ánh mắt tủi thân nhìn Bạch Tinh Tinh, nói: “Vỏ rắn lột của cha cũng cho mẹ mặc mà.”

 

“Bởi vì cha con là bạn lữ của mẹ.” Bạch Tinh Tinh bất đắc dĩ giải thích.

 

“Bây giờ con còn nhỏ, đừng tặng cho bất cứ ai, biết không? Tốt nhất là chôn xuống, sau này trưởng thành rồi hãy đào lên.”

 

Nói rồi, Bạch Tinh Tinh nhìn lớp vỏ rắn lột của Rắn Con, rồi thấy lòng đau xót.

 

Curtis nói vỏ rắn lột lúc trưởng thành là mềm mại và tinh tế nhất, không biết lớp vỏ rắn lột này của Rắn Con có phải là vỏ lột lúc trưởng thành hay không.

 

Nếu là thật, thì Rắn Con cũng quá đáng thương.

 

Bởi vì, bộ vỏ rắn lột này của cậu... quá nhỏ.

 

Xem độ rộng thì không thể dùng để làm váy liền được, chỉ có thể ghép lại.

 

Bạch Tinh Tinh thầm lau nước mắt chua xót cho con trai mình trong lòng: Nếu đây là lớp vỏ rắn lột đẹp nhất của Rắn Con, thì đây tuyệt đối là một tổn thất lớn cho bạn lữ tương lai của cậu bé!

 

“Con biết rồi.”

 

Rắn Con rụt tay lại, cúi đầu, khiến người khác không thấy được biểu cảm trên mặt cậu.

 

Bạch Tinh Tinh cởi áo khoác đang đắp trên người mình ra, khoác lên cơ thể tr*n tr** của Rắn Con.

 

“Cái áo này con giữ lại, ngủ một giấc đi, lần sau mẹ sẽ mang váy da thú đến cho con.”

 

Rắn Con ‘tạch’ một cái ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực, “Vâng! Con sẽ không ngủ đông, con sẽ đợi mẹ ở đây.”

 

Bạch Tinh Tinh đưa tay búng nhẹ lên trán Rắn Con, “Ngủ đông cho ngoan! Mẹ sẽ không ra ngoài trong thời gian ngắn đâu, An An không rời mẹ được.”

 

“Vậy ạ.” Rắn Con mất mát cúi thấp đầu xuống.

 

“Chúng ta đi thôi.”

 

Parker đột ngột ôm ngang Bạch Tinh Tinh vào lòng, đôi mắt lạnh lùng liếc xéo Rắn Con với vẻ mặt hung dữ.

 

“Chúng ta đi!”

 

Parker ôm Bạch Tinh Tinh, dẫn theo một đám báo con bám đuôi đi thẳng.

 

Rắn Con đi theo ra đến cửa hang, trên mặt không còn chút vẻ mềm mại nào, biểu cảm lạnh giá như bông tuyết giữa trời.

 

Cậu nhìn không chớp mắt bóng dáng những người đang rời đi, tay bấu vào vách đá, dùng sức đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, thậm chí còn hằn sâu vào vách đá.

 

Mãi đến khi những bóng dáng đó khuất khỏi tầm mắt, Rắn Con mới buông tay, xoay người đi vào hang.

 

Trên vách đá, để lại một dấu tay không lớn. Một bông tuyết theo gió bay xuống, đậu lại trên dấu tay đá.

Bình Luận (0)
Comment