Bạch Tinh Tinh tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy một đống búp bê sứ bụ bẫm.
Đưa tay sờ thử, mỗi búp bê đều được nung nhẵn nhụi, bóng loáng, trông vô cùng tinh xảo.
“Parker?” Bạch Tinh Tinh kinh hỉ quay đầu lại, Parker đang nằm sau lưng cô, tay chống đầu, thản nhiên nhìn mình, không biết anh đã nhìn cô được bao lâu rồi.
Parker cười hì hì: “Thích không?”
“Đương nhiên thích.” Bạch Tinh Tinh không kịp xuống giường, vội vàng mặc quần áo, “Đây là mô hình gia đình mà, em muốn đặt mấy người gỗ này ở đầu giường.”
Parker chuyển đến một khối phiến đá hình vuông, đặt bên cạnh tổ ấm để làm tủ đầu giường.
Búp bê của Bạch Tinh Tinh đương nhiên phải đặt ở giữa, nhưng ba con đực thì không thể ai cũng có thể đứng gần cô, Bạch Tinh Tinh cảm thấy khó xử.
“Anh muốn đứng ở chỗ này.” Parker đương nhiên đặt mô hình của mình bên phải Bạch Tinh Tinh, nghĩ nghĩ, lại đổi sang bên trái.
“Đứng chỗ nào tùy thích thôi.” Bạch Tinh Tinh nói vậy, nhưng cũng nhận ra, nếu để bất kỳ ai đứng ngoài cùng cũng đều không công bằng với họ.
Nghĩ một lát, cô dứt khoát để Vinson và Parker đứng hai bên mình, còn Curtis đứng ở giữa.
Parker lập tức bày ra vẻ mặt khó chịu.
“Ha ha ha...” Bạch Tinh Tinh không nhịn được cười lớn, đặt búp bê của mình lên cái đuôi cuộn tròn của Curtis.
“Dựa vào cái gì hắn đứng ở giữa?” Parker vẻ mặt không vui, “Hắn quá chiếm diện tích, nên đứng ở bên cạnh mới đúng.”
Bạch Tinh Tinh nói: “Chính vì chiếm diện tích nên mới để anh ấy đứng ở giữa, hơn nữa em vừa vặn có thể đứng trên cái đuôi của Curtis, như vậy là hài hòa nhất.”
Parker nghĩ nghĩ, phát hiện vị trí này quả thật đẹp nhất, hơn nữa mình cũng có thể ở gần Bạch Tinh Tinh, liền miễn cưỡng đồng ý.
Các ấu tể dễ sắp xếp, đều được đặt trước mặt cha mình: Rắn Con tựa vào cái đuôi Curtis, An An nằm dưới chân Vinson, còn báo con thì nằm cạnh Parker.
“Tốt quá.” Bạch Tinh Tinh nhìn đầy bàn ấu tể, giật mình nhận ra mình đã sinh nhiều đến vậy rồi. Đếm kỹ lại, cô đã thêm 23 sinh mạng cho thế giới này, thật đáng sợ.
“Nếu sau này lại có ấu tể...”
Bạch Tinh Tinh còn chưa dứt lời, mắt Parker đã sáng lên, “Thai tiếp theo sinh của anh đi.”
Nửa đoạn trước lời nói đầy nhiệt tình, nói được một nửa, hứng thú lại có vẻ hạ xuống.
Nếu lại là giống cái thì sao?
Nhớ lại cảnh tượng Tinh Tinh rên la giãy giụa lúc sinh nở trước đây, sắc mặt Parker tái nhợt, lập tức sửa miệng: “Thôi, bỏ đi.”
“Khụ, em cũng chỉ là nói nếu thôi.” Bạch Tinh Tinh ngoáy ngoáy lỗ mũi, nói.
“Nói trước nhé, các anh đều đã có con rồi, em không tính toán sinh nữa đâu.”
Trừ kỳ nghỉ lễ, Bạch Tinh Tinh bất cứ lúc nào cũng có khả năng mang thai, chỉ là tỷ lệ khác nhau mà thôi.
Không sinh, cũng có nghĩa là bọn họ sẽ không bao giờ có đời sống t.ì.n.h d.ụ.c nữa!
Nghĩ lại vẫn khá bi thảm.
Cho nên Bạch Tinh Tinh không nói tuyệt đối, ai có thể đảm bảo trong mấy thập niên tương lai sẽ không có gì bất ngờ xảy ra đâu.
“Nếu là lại có ấu tể nói, chúng ta liền thêm vào.”
Parker lập tức nói: “Vẫn là tốt nhất là không có.”
Bạch Tinh Tinh cong môi cười, có thể nhận được sự thông cảm ở thế giới thú nhân lấy sinh sản làm vinh quang này, Bạch Tinh Tinh thấy trong lòng ngọt ngào, nghiêng đầu hôn lên mặt Parker một cái.
Parker không được tự nhiên đứng thẳng người, hắng giọng, nói: “Anh đi tìm vật liệu làm sàn xe, em muốn gỗ hay phiến đá?”
Bạch Tinh Tinh nghĩ nghĩ, nói: “Gỗ đi, phiến đá quá nặng.”
“Ừm.” Parker vẫy cái đuôi đang vì hưng phấn mà xoắn lại như con giun, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.