Bạch Tinh Tinh vì xé quá gấp, bàn tay vừa vuốt xuống đã bị cứa ra hai vết miệng lớn, m.á.u như suối nhỏ chảy thẳng ra ngoài.
“Ngao ô ~”
Mấy báo con cuống quýt, lập tức vây đến bên cạnh mẹ, vươn cổ bò lên người mẹ, một chân trượt xuống chính là một vệt bùn dài.
Bạch Tinh Tinh cũng bỏ mặc chữa trị, đi đâu dẫm đấy, dù sao trên người cũng bẩn rồi.
“Mẹ không sao.” Bạch Tinh Tinh né dưới lá chuối tiêu, ngẩng đầu nhìn về phía sơn động, “Mưa sắp lớn rồi, các con đi trước sơn động đi.”
“Ngao ô ô ~”
Mấy báo con đều lắc đầu.
“Tùy các con.” Bạch Tinh Tinh nói, đột nhiên cảm giác eo bị cái gì ôm lấy.
Ban đầu cô còn tưởng là bạn lữ nào của mình, xoay người nhìn lại, phía sau không có bóng người nào.
Tức khắc hơi bất ngờ một chút, ánh mắt hạ xuống, hóa ra là cái “lá chuối tiêu” này, cuốn quanh eo cô như một cái đai lưng.
Hóa ra vẫn là thực vật ăn thịt.
Mấy báo con cũng phát hiện, vội vàng nhào lên c.ắ.n xé lá cây, may mà thân cây này nhỏ, phỏng chừng chỉ có thể bắt được những con mồi nhỏ như thỏ hay chuột, mấy báo con vài miếng liền c.ắ.n đứt phiến lá quấn lấy eo Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh cũng từ trong quần áo móc ra vảy rắn Curtis đưa cho mình, đ.á.n.h liều thò tay ra, lung tung cắt một phiến lá cây xuống, che trên đầu An An xoay người liền chạy.
“Ngao ô!”
Mấy báo con chạy càng nhanh, rất nhanh vượt qua Bạch Tinh Tinh, nhưng chúng nó vượt qua một khoảng cách sau, lại sẽ quay lại chờ mẹ.
Bạch Tinh Tinh hơi cảm thấy vui mừng, cơn giận vừa rồi cũng nhỏ lại.
Đã không có giống đực bảo vệ, Bạch Tinh Tinh kinh ngạc nhận ra mình thật sự quá phế, quả thực khó đi từng bước.
Lo lắng giẫm phải cái gì, Bạch Tinh Tinh bắt đầu chú ý mặt đất, quả nhiên nhìn thấy vài con rắn dã nhỏ, không kịp nhìn kỹ, Bạch Tinh Tinh chạy càng nhanh.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Khoảnh khắc này cô có chút hối hận ra cửa, không cần dã thú hung mãnh, chỉ là một ít vật nhỏ có độc cũng có thể lấy mạng cô.
Cuối cùng cũng đến sơn động, Bạch Tinh Tinh chống vách đá thở hổn hển, eo đều thẳng không dậy nổi.
Tóc và quần áo cô đều bám một tầng bọt nước, không bị ướt đẫm, vung nhẹ liền rơi xuống hơn nửa nước, chỉ là quần bị ướt nửa phần.
An An được bảo vệ rất tốt, trên người không hề dính giọt nước nào.
Mà mấy báo con thì thê t.h.ả.m hơn, chúng nó chui lủi trong bụi cỏ nên cả người ướt đẫm, đứng ở cửa sơn động lắc thân thể, rũ ra một mảng lớn bọt nước.
“Rắn nhỏ?” Bạch Tinh Tinh chỉnh sửa quần áo và tóc, đ.á.n.h giá sơn động nói.
Mấy báo con ngược lại quên mất mục đích ban đầu, mà vây quanh mẹ chúng.
“Ngao ô ~ ngao ô ~”
Bạch Tinh Tinh nghe ra ý của mấy báo con, dùng tay còn lành lặn xoa xoa đầu từng đứa.
“Mẹ không sao, các con vào trong sơn động tìm xem, xem Xà ca ca có ở đây không.”
“Ngao ô!” Mấy báo con lớn tiếng đáp lời, xông vào trong sơn động.
Động tĩnh lớn như vậy cũng không thể gọi rắn nhỏ ra, nghĩ rằng nó hiện tại không có ở đây.
Khó khăn lắm mới đến, lại không thấy được rắn nhỏ, còn bị mắc kẹt trong sơn động. Tức khắc tâm trạng Bạch Tinh Tinh, thật là bực bội đến muốn phát điên.
Dính mưa, Bạch Tinh Tinh có chút lạnh, thổi thổi vết thương trên tay phải, nói: “Nhóm một đống lửa đi, mấy nhóc, các con có thể giúp mẹ nhặt củi được không?”
Mấy báo con thút thít đáp lời.
Bạch Tinh Tinh chọn một chỗ chắn gió trong sơn động, ôm một đống cỏ mềm đặt bên cạnh, cởi An An xuống, cẩn thận đặt lên trên.
Mấy báo con tới tới lui lui vận chuyển củi đốt, còn c.ắ.n cả đá đ.á.n.h lửa tới.
Bạch Tinh Tinh đang chuẩn bị dùng đá đ.á.n.h lửa thử nhóm lửa, An An múa may tay chân nhỏ bé động đậy, chắc là đói bụng rồi.