“Chuyện này ngàn vạn không thể để cho người khác biết.”
Hô hấp của Parker có chút dồn dập, “Chúng ta phải âm thầm nghiên cứu.”
“Cái này đương nhiên.” Vinson cũng đồng ý nói.
Curtis không nói gì, nghe xong, liền tiếp tục rải lúa mì.
Người đều là ích kỷ, nếu để thú nhân khác biết linh hồn tinh thạch, sau khi phát hiện khẳng định sẽ tư tàng.
Bọn họ cũng giống nhau.
Tốt nhất có thể đem tất cả linh hồn tinh thạch nắm trong tay, khống chế được cục diện, vạn nhất ngày nào đó xảy ra ngoài ý muốn, bọn họ còn có thể từ trong cục đá tìm kiếm viên của Bạch Tinh Tinh.
Lời cần nói đã nói xong, Vinson liền nói: “Chuyện ở đây không nhiều, các anh về nhà bầu bạn với Tinh Tinh đi.”
Đầu óc Parker còn đang rối loạn, thất thần lên tiếng, sau đó ném lúa mì liền đi rồi.
Curtis quay về cũng không có việc gì làm, không để ý đến Vinson, tiếp tục rải lúa mì.
…
Báo đốm vàng chạy như bay trong mưa, nước mưa làm ướt lông tóc nó, dính sát vào trên người, như một bộ áo da sáng bóng, những chỗ bị trụi cũng không rõ ràng.
“Ngao ô!”
Parker xông vào cửa nhà, hét lớn một tiếng vào cửa phòng ngủ.
Trong phòng An An lặng yên, Parker lập tức phát hiện không thích hợp.
“Ngao ô?”
Nhanh chóng rũ sạch nước mưa trên lông, Parker chạy vào phòng ngủ.
Quả nhiên, trong phòng không có một bóng người.
Tinh Tinh nhất định chạy ra ngoài chơi, còn mang theo An An và mấy báo con. Mưa lớn như vậy, ngàn vạn đừng bị dính mưa.
Parker lại sốt ruột chạy ra, chần chừ ngắn ngủi một chút, chạy về phía sơn động gặp rắn nhỏ.
Rắn nhỏ ôm chặt eo Bạch Tinh Tinh, thần sắc vui sướng, thậm chí thoải mái đến mí mắt đều bắt đầu đ.á.n.h nhau.
An An đột nhiên tỉnh, nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, mắt thấy sắp khóc.
Bạch Tinh Tinh lập tức kéo cánh tay trên eo ra, báo con trên đùi, bế An An lên.
“Nhất định phải kéo ra!”
Bạch Tinh Tinh vừa mới sửa xong chân An An, An An liền tè, suýt nữa làm ướt đệm da thú.
Bạch Tinh Tinh may mắn thở phào một hơi.
Nhìn rắn nhỏ đang ngây người, Bạch Tinh Tinh áy náy nói: “Mẹ lát nữa sẽ chôn chỗ này đi.”
“Không cần, con thu thập là được.” Rắn nhỏ lập tức nói.
“Ngao ô!”
Trong bụi cây phía trước sơn động truyền đến một tiếng kêu nôn nóng của báo.
Rắn nhỏ lập tức bày ra tư thế phòng ngự, bước nhanh vọt tới phía trước, che ở trước mặt Bạch Tinh Tinh.
“Là Parker thôi.” Bạch Tinh Tinh nói với giọng nhẹ nhàng.
Quả nhiên, không lâu sau liền một con báo bị trụi cổ sau chạy vào tầm nhìn của họ.
Parker từ xa nhìn thấy Bạch Tinh Tinh sau lưng rắn nhỏ, trái tim treo lơ lửng trở về chỗ cũ.
Chạy vào sơn động, lập tức biến thành hình người, thấy tóc Bạch Tinh Tinh có chút ẩm ướt, Parker tức giận nói: “Em sao lại một mình đi ra ngoài? Anh về nhà không thấy em, sợ đến mức hồn vía bay mất.”
“Hí hí!”
Thấy Parker hung dữ với Bạch Tinh Tinh, rắn nhỏ lập tức lộ ra vẻ hung dữ với Parker.
Bạch Tinh Tinh vỗ vỗ lưng rắn nhỏ tỏ vẻ không sao, đột nhiên nghĩ đến cái gì, biểu cảm biến đổi.
“Các anh đều trồng xong rồi?” Lòng Bạch Tinh Tinh căng thẳng, vội vàng hỏi: “Curtis đâu? Anh ấy đã trở lại chưa?”
Rắn nhỏ cũng khẩn trương lên, ánh mắt nhanh chóng tìm tòi bụi cỏ, rất có tư thế hễ có gió thổi cỏ lay liền lập tức chạy trốn.
Bạch Tinh Tinh đau lòng cực kỳ, giữ c.h.ặ.t t.a.y rắn nhỏ, nói: “Có mẹ ở đây, đừng sợ.”
Parker trợn mắt, “Curtis còn ở trên đất, theo anh về đi.”
Rắn nhỏ và Bạch Tinh Tinh đồng thời thả lỏng lại.
Parker xoa xoa tóc Bạch Tinh Tinh, lại nhìn mấy báo con đang dựa vào đống lửa sưởi ấm, sự tức giận trên mặt bị thương tiếc thay thế.
“Về nhà thôi, lát nữa Curtis thật sự về đến nơi.”