Giống cái con khuôn mặt nhỏ màu mạch sắc, còn ướt nhẹp, có vài vệt m.á.u tàn lưu trên mặt.
Mặc dù làn da có chút đen, nhưng so với màu thịt đỏ của An An lúc mới sinh ra đẹp hơn nhiều, làn da trơn bóng, hoàn toàn không giống dáng vẻ ông cụ non của An An lúc mới sinh.
Bạch Tinh Tinh lại lần nữa vô ngữ, xem dáng vẻ xinh đẹp hiện tại của An An, cô còn tưởng rằng tất cả con cái lúc mới sinh ra đều xấu như vậy chứ.
Lời an ủi Hoa Nhài đã nghĩ sẵn trong đầu, lại bị nuốt ngược trở về.
Mẹ nó, mình tới đây chính là để tìm ngược đãi phải không?
Càng đáng giận hơn là, Hoa Nhài nhìn giống cái con xong, vẻ mặt ghét bỏ: “Thật sự là xấu quá đi.”
Bạch Tinh Tinh: “…”
Bạch Tinh Tinh lộ ra nụ cười ưu nhã thỏa đáng, “Các cậu cứ nói chuyện đi, tôi về đây.”
Hoa Nhài kỳ quái nhìn Bạch Tinh Tinh một cái, “Khó khăn lắm mới gặp mặt, sao vừa tới đã muốn đi?”
“Tôi sợ tôi ở lại, sẽ nhịn không được đ.á.n.h cậu một trận.” Bạch Tinh Tinh vẫn ưu nhã mà cười.
Hoa Nhài bị Bạch Tinh Tinh chọc cười, cười ha hả, kéo theo miệng vết thương phía dưới, đau đến liên tục hít hơi.
“Thôi, cậu an tĩnh nằm đi.” Bạch Tinh Tinh ôm đứa bé từ tay Hoa Nhài ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía bạn lữ của cô.
“Edgar, Alva.”
Alva hiện tại thân là giống đực của Hoa Nhài, vừa rồi lúc gọi người đến không chú ý, hiện tại Hoa Nhài không đau, đối mặt Bạch Tinh Tinh hắn bắt đầu không được tự nhiên.
“Làm gì?” Alva hỏi.
Edgar cũng nhìn Bạch Tinh Tinh bằng ánh mắt dò hỏi.
Thấy hai giống đực tò mò và lực chú ý đều bị kéo qua, Bạch Tinh Tinh với một trái tim bất thiện, biểu cảm nghiêm nghị nói: “Các anh biết ở cữ không?”
“Ở cữ gì?”
Edgar và Alva đồng thanh, ăn ý đến lạ thường, nói xong hai người họ liếc nhau, Alva trợn trắng mắt quay đầu đi.
Biết rõ Bạch Tinh Tinh chịu đủ nỗi “khổ” của việc ở cữ, Xavi buồn cười lắc đầu, đi xuống nấu canh bổ dưỡng cho Hoa Nhài.
Bạch Tinh Tinh tiếp tục nói: “Ở cữ là việc nhất định phải làm khi sinh giống cái con, nếu không sẽ để lại bệnh căn không chữa được.”
Alva và Edgar kinh hãi, Edgar vội vàng hỏi: “Ở cữ là cái gì? Dễ tìm không? Ở cữ của cô là tìm ở đâu?”
“À…” Bạch Tinh Tinh nghẹn lời vô ngữ, lúc trước Vinson cũng nói phải tìm ở cữ cho cô.
“Ở cữ không phải đồ vật, là thời gian.” Bạch Tinh Tinh giải thích: “Ở cữ chính là nói, một tháng không thể ra khỏi nhà, chỉ có thể ở trong nhà.”
“Thì ra là như vậy.” Edgar chợt hiểu ra.
“Không thể đụng nước lạnh, không thể tắm rửa, gội đầu, trúng gió…” Bạch Tinh Tinh dựa theo kinh nghiệm của mình, cực kỳ khắc nghiệt liệt kê những điều không thể làm.
Kệ cô ta, sinh dễ dàng như vậy, ở cữ chịu thêm chút ràng buộc cũng đáng.
Hơn nữa bệnh hậu sản thật sự rất mơ hồ.
“Tôi trong lúc ở cữ liền ngồi không được, ở nhà rèn sắt ngửi thấy mùi khói củi, bây giờ không ngửi thấy khói, vừa ngửi là ho đến lợi hại.”
Bạch Tinh Tinh thở dài, có chút hối hận.
Edgar lập tức tỏ thái độ, sẽ chăm sóc tốt cho Hoa Nhài ở cữ. Ngay cả Hoa Nhài cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Nhưng sự thật là, Hoa Nhài sinh giống cái con cũng nhẹ nhàng như Bạch Tinh Tinh sinh báo con vậy.
Nằm nghỉ ngơi một lát sau, sắc mặt liền khôi phục hơn nửa, thậm chí còn đứng dậy hoạt động gân cốt.
Bạch Tinh Tinh thật sự rất muốn nói với Hoa Nhài: Trước mặt tôi, làm ơn giả vờ yếu đuối một chút được không?
Hoa Nhài thay một bộ quần áo sạch sẽ, nằm bò trong ổ chơi với giống cái con.
“Thật sự là xấu quá nha, một chút cũng không giống tôi.” Hoa Nhài ghét bỏ nói.
Bạch Tinh Tinh vẫn nói thật: “Yên tâm đi, giống cái con đều sẽ càng lớn càng đẹp.”