Hình ảnh đó có chút gây choáng.
Bạch Tinh Tinh thả lỏng lại, vẫy tay với Vinson, tiếp tục ngồi xổm làm cá bạc nhỏ rửa sạch răng.
Lam Trạch tiếc nuối nhìn theo Vinson rời đi, sau đó cúi đầu chải chuốt mái tóc của mình.
Đây là lần Bạch Tinh Tinh chịu sự phục vụ của họ lâu nhất.
Số lượng cá bạc nhỏ quá nhiều, đi một đám lại đến một đám, dần dần cá bạc nhỏ đến gần liền sẽ rời đi. Đến cuối cùng, hoàn toàn không có cá bơi vào miệng Bạch Tinh Tinh.
Những gì có thể gặm đều gặm hết.
Bạch Tinh Tinh từ bong bóng ra, khép miệng lại, quai hàm đều mỏi, còn lạnh buốt đến lợi hại.
Bất quá l.i.ế.m l**m răng, thật sự siêu sạch sẽ, trơn bóng đến không thể tưởng tượng.
“Lạnh quá ~” Bạch Tinh Tinh răng đ.á.n.h run nói.
Parker lập tức đưa mặt đến trước mặt Bạch Tinh Tinh, “Anh l.i.ế.m cho em ấm áp.”
Nói rồi liền thật sự l.i.ế.m lại.
Bạch Tinh Tinh tức khắc vô ngữ, ghét bỏ đẩy Parker ra, “Thôi, về thôi.”
“Nhanh vậy đã đi?” Lam Trạch thất vọng nói: “Không xuống đáy nước của tôi chơi sao?”
“Tôi phải về cho An An bú, lần sau đi.” Bạch Tinh Tinh áy náy nói, đưa Lam Trạch đến đại lục, làm hắn giống như bị giam cầm vậy.
“Chờ An An lớn hơn chút nữa, tôi có thể đưa cô bé cùng xuống đáy nước chơi.” Bạch Tinh Tinh nói.
Mắt Lam Trạch sáng bừng, dùng sức gật đầu: “Được!”
Từ vũng nước trở về, Bạch Tinh Tinh thật sự lạnh đến lợi hại, cả người dang hình chữ đại (大) nằm bò trên giường đất trải da thú hấp thụ hơi ấm.
…
Theo mùa mưa nhỏ tiếp tục, khí hậu càng ngày càng ấm áp.
Dần dần, Bạch Tinh Tinh cởi bỏ lớp áo khoác dày nặng, mặc vào chiếc váy liền áo trắng thanh nhã bồng bềnh.
Trải qua mấy tháng phục hồi, vóc dáng Bạch Tinh Tinh cũng khôi phục thon thả, mặc quần áo mỏng manh, cô có chút không quen, cảm giác cả người nhẹ bẫng.
Parker và Vinson toàn tâm đầu tư vào sự nghiệp đồ sắt, Bạch Tinh Tinh bây giờ một mình cũng có thể chăm sóc tốt An An, ở nhà còn có Curtis hỗ trợ, nhàm chán liền mang con cái đi dạo trong bộ lạc, cuộc sống trôi qua có chút nhàm chán, nhưng cũng thảnh thơi.
Điều duy nhất không thuận lợi là, mỗi đêm trăng tròn, đều là ngày An An chịu khổ.
Đêm qua, An An lại khóc suốt đêm, cả người nhỏ bé đều kiệt sức, ngủ rồi cũng có thể nhìn ra sự mệt mỏi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An An.
Cả nhà vây quanh An An, trong mắt đều có đau lòng.
Vinson v**t v* hốc mắt đỏ hoe của An An, nói: “Tinh Tinh, hôm nay tôi đi Viêm Thành.”
Bạch Tinh Tinh im lặng, lặng lẽ nhìn An An, một hồi lâu sau, mới đứng dậy, đi đến bên cạnh rương gỗ.
“Mang nhiều da thú một chút, sa mạc buổi tối lạnh.” Bạch Tinh Tinh quay lưng lại mọi người nói, giọng nói nghèn nghẹn.
Lòng Vinson ấm áp, vốn dĩ không chuẩn bị mang theo gì, nghe Bạch Tinh Tinh nói, lại không từ chối.
Bạch Tinh Tinh thu thập hành lý cho Vinson, còn dùng hũ sứ miệng lớn bụng nhỏ đựng bốn năm cân nước, dùng nút gỗ bịt kín, để phòng ngừa bị vỡ, còn chuẩn bị may một chiếc bao da thú bọc lại.
Vinson nhìn bạn lữ đang cúi đầu im lặng may vá da thú, trong lòng như bị một sợi lông chim nhẹ bẫng trêu chọc, ngứa ngáy, làm hắn nhịn không được muốn tàn nhẫn x** n*n giống cái trước mặt vào trong ngực.
“Không cần phiền phức như vậy, mỗi lần tôi đi đều không mang gì, ở đó có một ốc đảo, đến nơi có thể uống nước.”
Bạch Tinh Tinh tức giận trừng Vinson một cái, “Anh đã nói trên đường phải đi ba bốn ngày, anh định ba bốn ngày không uống nước sao?”
Không sai, Vinson chính là tính toán như vậy, hơn nữa trước đây hắn cũng đều làm như vậy.
Bị bạn lữ trừng như vậy, Vinson thế mà đột nhiên cảm thấy chột dạ.