Bạch Tinh Tinh chỉ có thể nghe thấy tiếng ở gần, nhưng thú nhân với thính giác rộng hơn có thể nghe được tiếng rắn rít từ những nơi xa hơn.
St. Zachary lòng dạ sáng như gương, rắn hoang đã đến, vậy thì đầu đàn của chúng cũng sắp tới rồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Tinh Tinh, bỗng nhiên nhếch môi cười. Rõ ràng là một nụ cười tuấn mỹ không chút gợn sóng, nhưng Bạch Tinh Tinh lại bất giác rùng mình.
“Bạn đời của cô, xem ra cũng là một nhân vật đấy.”
Bỏ lại một câu, St. Zachary đi ra ngoài. Hắn quay lưng về phía họ, nói tiếp: “Đưa nó đến băng thất. Nơi đó có thể ngăn cách mọi hơi thở và cảm ứng.”
Mitchell mím môi, khó khăn lắm mới thốt ra được chữ “Vâng”, sau đó ôm Bạch Tinh Tinh đi về phía bên kia.
Lúc này, Mitchell đã hiểu ra, chuyện này không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa. ……
Ba thú Parker, Vinson và Curtis hợp tác, đã tìm thấy một đường hầm ngầm. Họ tìm kiếm suốt một quãng đường, g.i.ế.c vô số bọ cạp, vẫn chưa tìm thấy Bạch Tinh Tinh thì đã chạm trán ngay một đối thủ mạnh.
Và đúng lúc này, mối liên kết vốn đang mơ hồ cảm nhận được với Bạch Tinh Tinh đột nhiên đồng loạt giật nảy lên, rồi hoàn toàn bị cắt đứt.
“Ngươi là ai? Mau trả Tinh Tinh lại cho bọn ta!” Parker là người nóng nảy nhất, lập tức đứng ra quát.
Dù hắn cảm nhận rõ ràng thực lực của đối phương vượt xa mình, đối đầu với hắn ta không hề có phần thắng.
Vinson cũng cảm nhận tương tự như Parker, nhưng cũng không hề sợ hãi, vững như bàn thạch nhìn chằm chằm đối phương.
Chỉ có Curtis là còn giữ được bình tĩnh. Hắn mặt không đổi sắc đối diện với kẻ mới đến, nhưng cơ bắp toàn thân gồng lên phòng bị, cho thấy sự kiêng dè của mình.
Curtis mới trở thành thú không vằn vài năm gần đây, nhưng thú Bọ Cạp hình người trước mắt này, tuy có dung mạo trẻ tuổi, nhưng hơi thở hủ bại tỏa ra từ hắn ta đủ để phân biệt, tuổi tác tuyệt đối không hề nhỏ.
St. Zachary cũng không bình tĩnh hơn ba người họ là bao. Hắn vốn tưởng chỉ là thú bốn vằn, không ngờ lại có đến hai thú bốn vằn, đã thế còn có một con đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, hiển thị trạng thái không vằn.
Quả nhiên bên cạnh giống cái xinh đẹp đều là cao thủ!
Hắn đ.á.n.h giá Thú rắn, không trả lời Thú báo, mà hỏi ngược lại: “Ngươi đã là thú không vằn, vì sao không độc chiếm giống cái, mà lại chia sẻ với đám giống đực này?”
Đây là điều hắn nghĩ mãi không ra. Cũng chính vì sự khó hiểu này mà hắn đã bị bạn đời vứt bỏ, cuối cùng mất luôn cả bạn đời.
Mặc dù tất cả đều do một tay hắn gây nên, nhưng St. Zachary vẫn vừa oán vừa giận, không hề thấy mình có lỗi.
Hắn là cường giả, hắn có thể diệt trừ tình địch, vì sao lại không làm?
Cái gọi là "đứng trên cao rét không thể chịu", cường giả gặp cường giả khó tránh khỏi tâm ý tương thông. Vì vậy, Curtis cũng hiếm khi mở lời: “Để chăm sóc nàng ấy tốt hơn.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Parker nghe Curtis nói xong tức đến nỗi mũi phì ra hơi thở nặng nề, cổ họng phát ra tiếng “gừ gừ”, nhưng vì còn kiêng dè kẻ địch nên không dám bộc phát.
St. Zachary nghĩ đến tập tính sống đơn độc của Thú rắn, trong lòng liền hiểu ra. Nếu là như vậy, cách làm của con Thú rắn không vằn này cũng coi như hợp lý.
Nghĩ đến cảnh ngộ của mình, rồi lại so sánh với Thú rắn, hắn không khỏi vừa hâm mộ vừa ghen tị: “Nếu ngươi cũng như Thú bọ cạp bọn ta, có thể dễ dàng tìm đồng loại chăm sóc bạn đời, ngươi còn chịu đựng được bọn họ sao?”
St. Zachary liếc nhìn con hổ và con báo với ý tứ sâu xa.
Curtis không cần suy nghĩ, đáp: “G.i.ế.c sạch.”
Parker tức đến nổ phổi, nhưng cũng đành chịu. Vinson trái lại rất trầm ổn, ánh mắt cũng không d.a.o động, dường như không hề bất ngờ trước câu trả lời của Curtis.
“Ha ha ha ha…” St. Zachary cười như điên dại, càng thêm hâm mộ vận may của Thú rắn.
Tại sao mình lại không phải là Thú rắn chứ?
Như vậy, hắn đã không vì có thể tự mình chăm lo chu toàn cho bạn đời mà đuổi tận g.i.ế.c tuyệt những giống đực khác của nàng.