“Vinson? Mắt của ngươi… bị thương sao?” Bạch Tinh Tinh lập tức sợ hãi vô cùng, không thể tưởng tượng nổi mắt lại có thể sung huyết đến mức này. Nàng thật sự sợ Vinson sẽ bị mù.
Vinson chỉ cảm thấy tầm nhìn hơi có màu máu, cũng không biết bộ dạng mình ra sao. Anh thản nhiên đặt Bạch Tinh Tinh lên tấm nệm trải giường đã phủ một lớp cát vàng, giải thích: “Không sao, chỉ là hơi mệt, nghỉ một lát là khỏe.”
Bạch Tinh Tinh vội vàng kéo Vinson ngồi xuống bên cạnh, ra lệnh: “Ngươi mau nằm xuống, ngủ đi.”
Vinson dở khóc dở cười, cúi xuống hôn lên trán Bạch Tinh Tinh, giọng nói thuần hậu thấm đẫm sự dịu dàng: “Ta không sao, đừng lo lắng.”
Dứt lời, anh nhìn về phía xa, đôi mắt ẩn chứa sự lo âu.
Parker cũng đang đứng bên ngoài quan sát. Cậu ta và Curtis cũng đã mấy ngày chưa ngủ, nhưng thể lực tiêu hao không bằng Vinson, nên chỉ hơi mệt mỏi.
Cậu ta quay đầu nhìn Vinson, thản nhiên nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chỗ này ta canh chừng.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hiện tại bạn lữ đã tìm thấy, bọn họ đều an tâm hơn, cần phải thay phiên nhau nghỉ ngơi. Vinson cũng không khách khí, biến trở về hình thú, nằm sấp xuống đất liền ngủ say, ngay cả tiếng ngáy cũng không có.
Bạch Tinh Tinh quay lưng ra ngoài, mắt cuối cùng cũng mở được, dùng thân mình che ánh sáng cho Vinson, thuận tiện mát-xa mắt cho anh.
An An vẫn được quấn trong lớp lông thú dày, thỉnh thoảng nàng lại tản nhiệt cho con bé một chút, mỗi lát lại để mắt con bé tiếp xúc một chút với ánh sáng, giúp con bé dần dần làm quen.
“Curtis khi nào mới lên? Còn bao nhiêu ngày nữa là trăng tròn?” Bạch Tinh Tinh nhíu mày hỏi.
Parker nhìn hồi lâu không thấy mặt đất có động tĩnh gì, lùi vào bên ngoài hang đá, mắt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước, đáp: “Không biết nữa. St. Zachary lợi hại hơn chúng ta tưởng, hy vọng hắn có thể thoát thân. Chắc còn ba bốn ngày nữa là trăng tròn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Tinh Tinh nóng lòng không yên, ngừng mát-xa cho Vinson, xoay người ngồi song song với Parker.
“Curtis nhất định sẽ lên.” Bạch Tinh Tinh quả quyết nói. Mặc dù sự chắc chắn này không có bất kỳ căn cứ nào, nàng chỉ biết mình không thể mất hắn.
“Chờ Curtis lên đây, ngươi nói chúng ta lập tức về bộ lạc, hay là chờ bốn năm ngày, xem độc của An An đã được giải sạch chưa?”
Parker không cần suy nghĩ, nói: “Đương nhiên là lập tức về.”
Bọn họ ngay cả bạn lữ còn khó giữ, lấy đâu ra tâm sức mà lo cho ấu tể?
Bạch Tinh Tinh lập tức hiểu tâm lý của Parker, liền không hỏi cậu ta nữa. Vẫn là chờ Curtis trở về rồi cùng nhau thương lượng quyết định.
Bọn họ nóng lòng chờ đợi, trong khi đó dưới địa cung, cuộc chiến vẫn đang diễn ra ác liệt. Tiếng va chạm của v*t c*ng không ngớt bên tai, nọc độc màu vàng kim thỉnh thoảng b.ắ.n tung tóe trong không trung, rơi xuống đất phát ra tiếng ăn mòn “Xèo xèo”.
Thú bọ cạp toàn thân phủ đầy giáp xác giống như một vị tướng thường thắng, múa may cặp càng khổng lồ, vung cao đuôi bọ cạp, đuổi theo tấn công Thú rắn khắp phòng.
Chỉ là trên vai hắn có một mảng giáp xác như bị axit tạt qua. Hắn rắc cát lên đó, lau sạch phần lớn nọc độc, nhưng nọc độc còn sót lại trên bề mặt giáp vẫn đang từ từ ăn mòn cơ thể hắn.
Tuy nhiên, hắn lại phảng phất như không cảm giác thấy gì, nỗi đau thể xác chỉ khiến hắn càng chiến càng hăng, tám con mắt đều đằng đằng sát khí.
Cũng may thân thể Curtis linh hoạt, dù ngẩng đầu vẫn có thể duy trì trạng thái phản kích, thân thể còn có thể tự do né tránh, nếu không đã sớm thua trận.
Một chuỗi tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng gần, trong bóng tối hiện ra một bóng người có lồng n.g.ự.c cường tráng lạ thường, đi vào phạm vi bao phủ của ánh huỳnh quang, gỡ chiếc đầu lâu trên đầu xuống, bước vào chiến trường.