Hoàng hôn đã buông, chân trời còn vương chút ráng đỏ. Ba vầng trăng, tròn có, khuyết có, đã lên tới giữa không trung, chỉ là dưới ánh chiều tà, chúng có vẻ ảm đạm, như mấy vết bớt trên bầu trời.
Trước tảng đá lớn, một bóng rắn nằm đơn độc trên bờ cát, chìm trong gió cát cuồng bạo, vắng vẻ đìu hiu, mang một cảm giác cô tịch như thể sống một mình đến cuối đời.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ánh sáng càng lúc càng tối, ráng chiều tan hết, ánh trăng trở nên rực rỡ.
Đột nhiên, con mãng xà nằm trên cát căng cứng thân thể. Lớp vảy rắn cứng rắn cọ xát trong cát đá tạo ra tiếng "Soạt soạt", âm thanh không lớn, nhưng lại khiến người ta tê dại da đầu.
Bạch Tinh Tinh vốn đang mơ màng buồn ngủ, bị âm thanh đó làm cho bừng tỉnh, lập tức nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Curtis đột nhiên dựng đứng lên, rồi lại cuộn mình trở lại. Rõ ràng là ảo giác đột ngột xuất hiện, nhưng đã bị hắn áp chế xuống.
Bạch Tinh Tinh còn chưa kịp thở phào, hơi thở như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Nàng vịn cửa hang nhìn Curtis một lúc, rồi lại nhìn về phía hồ nước đen kịt đối diện.
An An cũng không khóc, tốt quá rồi.
Bạch Tinh Tinh suýt nữa mừng đến phát khóc. Sợ quấy rầy Curtis, nàng c.ắ.n cổ tay không phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Đêm yên tĩnh đến mức như ngưng đọng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có. Cả ốc đảo rộng lớn lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Hồi hộp chờ đến nửa đêm, thời khắc ánh trăng thịnh nhất.
Con mãng xà trên mặt đất siết chặt cơ thể, thân rắn căng cứng chứa đầy sự nhẫn nại và thống khổ. Bạch Tinh Tinh nhìn mà đau lòng. Lơ đãng đối diện với mắt mãng xà, Bạch Tinh Tinh càng hoảng sợ.
Bãi cát tr*n tr** dưới ánh trăng sáng như ban ngày, cái bóng của mã xà trên mặt đất càng thêm tối đen. Hắn ngẩng cao đầu rắn, cặp đồng tử rắn dưới ánh trăng phản chiếu ra ánh sáng đỏ quỷ dị, tựa như quỷ mị bò lên từ địa ngục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Oa ——”
Ngay thời khắc căng thẳng này, bờ hồ bên kia vang lên tiếng khóc ré của trẻ sơ sinh. Một sợi dây trong lòng Bạch Tinh Tinh "phựt" một tiếng đứt đoạn, nàng thầm kêu không ổn.
Tiếng khóc trẻ con như mồi lửa châm ngòi Curtis. Curtis "vút" một cái đứng thẳng lên, nhanh chóng lao xuống hồ, lập tức bơi về phía tiếng khóc ở bờ đối diện.
Bạch Tinh Tinh cũng chạy ra, hô lớn: “Curtis, đừng qua đó!”
Tốc độ của con rắn trong nước khựng lại một chút, đột nhiên đổi hướng, bơi về phía Bạch Tinh Tinh. Đôi mắt tắm m.á.u đó tràn ngập thiên tính lãnh khốc và thô bạo của Thú rắn, khiến Bạch Tinh Tinh cảm nhận được sự uy h.i.ế.p chưa từng có.
Curtis lúc này, còn nguy hiểm gấp trăm lần so với lúc nàng mới gặp hắn, khi còn chưa hiểu gì về Thú rắn. Hắn không có lý trí, không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Bờ bên kia đồng thời vang lên tiếng báo gầm và hổ rống, dường như muốn thu hút sự chú ý của Curtis. Nhưng Curtis không hề động tâm, bơi càng nhanh hơn về phía Bạch Tinh Tinh.
Bản năng cầu sinh của con người khiến mọi tế bào trong cơ thể Bạch Tinh Tinh đều gào thét bỏ chạy, nhưng chân nàng như mọc rễ xuống đất, không thể cử động.
Nàng trơ mắt nhìn mãng xà ngày càng gần, gần đến mức có thể cảm nhận được cơn gió lạnh mà hắn mang đến. Sau đó, mãng xà ngẩng cao thân trên, đang định làm gì đó thì eo nàng chợt thắt lại, giây tiếp theo đã bị mạnh mẽ kéo đi khỏi chỗ đó.
Đột ngột bị kéo đi, người bình thường sẽ giật b.ắ.n mình, nhưng Bạch Tinh Tinh ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Không cần ngẩng đầu, chỉ cần liếc mắt qua khóe mắt, thấy lồng n.g.ự.c cường tráng lạ thường và cánh tay quá dài của người đàn ông đang ôm mình, Bạch Tinh Tinh liền biết đó là ai.
Bạch Tinh Tinh đột nhiên nhớ tới Moore. Thân là thú nhân hệ phi hành, lồng n.g.ự.c của hắn cũng phát triển như vậy, cánh hóa thành tay cũng dài như tay vượn.
Nàng thậm chí hoài nghi, thú nhân thần bí đối xử tốt với mình một cách kỳ lạ này chính là Moore.