Bay trở lại bầu trời nơi Curtis và St. Zachary đang giao chiến, Bạch Tinh Tinh cao giọng nói: “Curtis, ngươi đừng đ.á.n.h với hắn nữa, tốc độ của hắn không bằng ngươi, chúng ta về thẳng bộ lạc!”
Bởi vì xuất hiện yếu tố bất ngờ uy h.i.ế.p đến tính mạng của Bạch Tinh Tinh, đầu óc Curtis tuy hỗn loạn nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Hắn muốn đưa Tinh Tinh trở về. Không g.i.ế.c xong con bọ cạp này, cũng phải để Tinh Tinh thoát khỏi hắn.
Vì thế, sau một cú né cực nhanh, Curtis xoay người nhanh chóng thoát đi. Đuôi hắn vốn ở phía sau, vừa quay người đã chạy xa mấy chục mét. St. Zachary phát hiện ý đồ của hắn nhưng cũng không tài nào ngăn cản, đành lập tức đuổi theo.
Đồng thời, ông ta dùng đuôi cọ xát trên mặt cát tạo ra tiếng "soạt soạt", ra lệnh cho toàn bộ bọ cạp gần đó ra ngăn cản Curtis và hai thú nhân kia.
Curtis như một mũi tên, với tư thái nhẹ nhàng xuyên phá không khí, đè bẹp đám bọ cạp trên đất, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ, nhanh chóng bỏ xa St. Zachary.
Parker và Vinson sải bốn chân chạy nhanh, bọ cạp căn bản không có thời gian bò lên, đã bị bỏ xa. Trên chân lại buộc da thú, cho dù dẫm phải ngòi độc của bọ cạp cũng không sợ.
Alva và Bạch Tinh Tinh bay ở cuối cùng, thấy mọi người đều an toàn mới yên tâm. Đang chuẩn bị đi, Bạch Tinh Tinh nhìn về phía Moore, đang đậu trên ngọn một cái cây thấp, gần như hòa làm một thể với bóng lá.
Bóng chim kia dường như càng nép mình vào bóng lá. Nếu không phải Bạch Tinh Tinh vừa rồi đã thấy hắn, cũng chưa chắc có thể phát hiện.
Bạch Tinh Tinh chần chờ một lát, nghiêm mặt thấp giọng nói: “Còn không mau đi?”
Cái cây thấp kia run lên kịch liệt, lá cây phát ra tiếng “xào xạc”. Bạch Tinh Tinh kỳ quái nhìn, sau đó liền thấy một bóng đen bay lên bay xuống mà tới, trong lòng mới thoải mái.
Nhất định là lúc chuẩn bị cất cánh đã tạo ra động tĩnh.
Đầu óc và cả cơ thể Moore đều đơ ra. Khi nghe thấy Bạch Tinh Tinh nói chuyện với mình, hắn suýt nữa thì ngã khỏi cây. Đầu óc chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã dựa theo lời nàng mà bay ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giống như một con rối, bị người điều khiển kéo dây mà làm ra các loại động tác.
Chỉ hơn một giờ sau, St. Zachary đã bị bỏ lại không thấy bóng dáng, nhưng mệnh lệnh bằng sóng hạ âm mà Bạch Tinh Tinh không nghe thấy của ông ta vẫn còn ở khắp mọi nơi.
Đã hơn nửa đêm, bầu trời lại là trăng tròn, mặt cát được chiếu sáng rực rỡ. Thỉnh thoảng vẫn thấy bọ cạp nhỏ tấn công lung tung trên mặt đất, giống hệt bộ dạng của Curtis khi trúng độc bọ cạp.
Tiếng khóc của An An rốt cuộc cũng ngừng lại. Bạch Tinh Tinh ru ngủ con bé, chính mình cũng buồn ngủ ríu mắt.
Lo lắng ngủ quên sẽ làm rơi An An, nàng bảo Alva hạ cánh nghỉ một lát, dùng da thú bọc An An lại, trông như một cái bao cát, để Alva cắp dưới chân, sau đó mới trèo lên lưng Alva yên tâm ngủ.
Mới nhắm mắt lại, Bạch Tinh Tinh đã bị nắng chiếu cho tỉnh. Mở mắt ra, mọi người vẫn đang trên đường.
Nửa thân trên của Curtis đã hóa thành hình người, đang ôm An An. Nhạy bén nhận thấy ánh mắt của Bạch Tinh Tinh, Curtis lập tức ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của nàng, ôn nhu cười cười.
Bạch Tinh Tinh mừng rỡ nói: “Curtis, ngươi hoàn toàn khỏe rồi sao?”
“Ừm.”
Giọng Curtis không lớn, nhưng kỳ diệu thay, lại truyền rõ ràng vào tai Bạch Tinh Tinh.
Giọng nói ôn nhu lưu luyến giống như một chiếc lông hồng mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua tai nàng, làm Bạch Tinh Tinh nóng bừng mặt, ngượng ngùng cười, giấu đầu vào áo khoác da thú để trốn nắng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Kỳ thực bây giờ nghĩ lại, tộc Bọ Cạp tấn công lúc Curtis yếu nhất ngược lại là chuyện tốt, nếu không Curtis vẫn còn đang mải tàn sát người nhà.