Thành Trì Tận Thế

Chương 22

Trần Dương như mất hồn phách núp ở trong ngực của Lưu Thiên Lương, thân thể thỉnh thoảng run lên một cái, cho đến khi Lưu Thiên Lương chậm rãi đem nàng đặt ở trên ghế sa lon nằm xong, Trần Dương lúc này mới giống như có cảm giác giựt mình tỉnh lại, mạnh mẽ bắt lấy đôi tay mập của hắn lại, lần nữa kêu khóc nói ra: "Đừng đi van cầu ngươi đừng đi ..."

"Đừng sợ ! Ta sẽ không đi đâu, ta đi lấy chút thuốt sát trùng để tiêu độc miệng vết thương cho ngươi ..."

Lưu Thiên Lương biết rõ Trần Dương đã bị làm cho sợ cháng váng, vỗ nhè nhẹ đầu của nàng rồi đứng thẳng lên đi ra, nhưng mà Trần Dương lại khóc sướt mướt giữ chặt ống quần hắn lại, buồn bã hỏi "Lưu ... Lưu đại ca, ta có thể hay không biến đổi ... biến đổi thành hoạt thi?"

Nhìn qua gương mặt trẻ duyên dáng của Trần Dương, bất quá chỉ tầm cỡ 25 - 26 tuổi mà thôi, mặc dù không nói được có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng là có thể xếp vào hàng ngũ trung-thượng đẳng, nhưng bây giờ lại bởi vì kinh hoảng mà tái nhợt giống tờ giấy trắng vậy, thân thể mềm mại có chút gầy yếu đang không ngừng run rẩy lên !

Lưu Thiên Lương nhìn qua vết thương trên vai nàng thật lâu cũng không nói gì, bởi vì hắn căn bản không xác định được người có thi biến có thể hay không có chứa virus lây bệnh, sắc mặt hắn phức tạp trong lòng thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve thoáng một phát đầu Trần Dương, vừa cười vừa nói: "Không có chuyện gì nữa ! Tên kia còn không có thi biến, hơn nữa cách quần áo cắn ngươi, chắc chắn sẽ không lây bệnh đâu, ngươi đừng đa tưởng, ta lấy rượu cồn tiêu trừ độc cho ngươi xong rồi sẽ tốt hơn thôi !"

"Hừm..."

Trần Dương yếu ớt nhẹ gật đầu, biểu lộ vô cùng khẩn trương rốt cục đã có một tí thư giãn, sau đó buông bàn tay nhỏ bé ra mà nhìn Lưu Thiên Lương quay người mở tủ quần áo ra, từ bên trong xách ra một cái hộp cấp cứu màu trắng ra, đây là vật phải có bên trong mỗi tầng lầu, mặc dù rất ít được dùng đến , nếu không phải nhìn trên mặt ấ có tiêu chí tập đoàn Thương Lan, Trần Dương suýt nữa cũng không nhớ rõ trong công ty còn có thứ này .

"Ách ~ ta đi gọi Trần Lỵ Á tới giúp ngươi đi, ta một đại nam nhân ở chỗ này cũng không tiện lắm !"

Lưu Thiên Lương hơi lúng túng gãi đầu một cái, để cho một đại cô nương chưa lập gia đình trước mặt của mình cởi quần áo thì khẳng định không được, hắn cũng không muốn đã mang tiếng quỷ ích kỷ lại ôm thêm cái danh tiếng dâm côn, buông hộp cấp cứu vội chạy đi, nhưng mà Trần Dương lại chủ động lắc đầu, không sao cả nói ra: "Không sao đâu, ngươi coi như là ta đang tại bờ biển ă mặc áo tắm là được rồi !"

"Ha ha ~ nói rất đúng ! Ngược lại là ta quê mùa rồi, thời điểm năm trước công ty tổ chức du lịch, ngươi tại bờ biển là mặc lấy bikini nha, bất quá khi đó ta không dám nhìn thêm, bộ dạng ngươi đẹp mê hồn!"

Lưu Thiên Lương cười híp mắt đối với Trần Dương, khuôn mặt Trần Dương lập tức hơi đỏ lên, hơi nhăn nhó nói ra: "Kỳ thật đó cũng là ta lần đầu tiên mặc bikini đấy, đồng sự công ty đều mặc như vậy, ta nếu là không mặc thì có vẻ không thích sống chung rồi!"

"Đáng tiếc nha, chủ tịch đại mỹ nhân của chúng ta thế mà thủy chung vẫn một bộ váy dài, cái gì đáng xem đều không có ..."

Lưu Thiên Lương mặt mũi đầy vẻ đáng tiếc lắc đầu, trực tiếp đi đến bên cạnh Trần Dương ngồi xổm xuống đè nàng lại, nói ra: "Ngươi đừng cử động, quần áo cũng không cần toàn bộ cởi ra, lộ cái bả vai cho ta là được rồi, chờ ta băng bó kỹ cho ngươi thì đi vào trong tủ chén tìm một bộ quần áo thay đổi đi là được, đều là quần áo của Nghiêm Như Ngọc, chúng ta khỏi cần phải khách khí với nàng !"

Trần Dương rất thuận theo nằm xuống, thò tay đến trước ngực nhẹ nhàng mở mấy cái cúc áo, tu tu chát chát đem quần áo đầu vai mở ra, lộ ra một cái cầu vai tròn loang lổ vết máu cho Lưu Thiên Lương, sau đó nhẹ nhàng nháy đôi mắt to xinh đẹp, tò mò hỏi: "Lưu đại ca, ngươi thực thích chủ tịch sao?"

"Ha ha ~ chỉ cần là mỹ nữ ta đều thích, mỹ nữ vừa có tiền vừa đẹp ta càng thêm ưa thích ..."

Lưu Thiên Lương hi hi ha ha đem vấn đề này cho qua loa tắc trách tới, sau đó thuận tay búng miệng vết thương trên đầu vai Trần Dương nhìn nhìn, mà một cái cắn này của Vương Phú Quý tương đối nặng, chẳng những cắn Trần Dương đến máu me đầm đìa, một khối thịt lớn cũng liền chỉ còn một điểm liền tại trên thân thể rồi, bất quá cũng may trong vết thương không có tạp chất gì, máu chảy ra cũng là màu đỏ tươi đấy, điều này làm cho Lưu Thiên Lương nhẹ nhàng thở nhẹ nhẹ ra, nói khẽ với Trần Dương: "Không sai ! ngươi hẳn không có bị lây nhiễm virus, màu sắc của huyết dịch rất sạch sẽ ! Bất quá ngươi phải nhịn một chút nha, ta muốn rót tinh rượu lên trên, sẽ rất đau !"

"Ừm!"

Trần Dương khiếp khiếp nhẹ gật đầu, theo bản năng đỡ đầu gối Lưu Thiên Lương, cắn chặc hàm răng, mặt tràn đầy khẩn trương nhìn hắn, mà lúc,chờ Lưu Thiên Lương vặn mở một chai rượu cồn nhẹ nhàng đổ vào đầu vai Trần Dương, nàng lúc đầu còn không có cảm giác gì chỉ cảm thấy lành lạnh man mát đấy, nhưng mà lập tức một cỗ đâm nhói khoan tim lập tức xông vào não của nàng, Trần Dương "Ah" rít lên một tiếng, bàn tay nhỏ bé khoác lên trên đầu gối của Lưu Thiên Lương mạnh mẽ duỗi thẳng, thoáng một phát liền nắm chặt đũng quần của hắn!

"..."

Lưu Thiên Lương mặt mo mạnh mẽ vừa tăng , lập tức biến thành màu gan heo, động tác Trần Dương vô ý thức không chỉ nắm chặt mệnh căn của hắn thậm chí ngay cả hai khỏa cục cưng của hắn cũng hung hăng tóm trong tay, một cỗ kịch liệt nhức hết cả bi để cho trong cổ họng hắn trực tiếp phát ra thanh âm "Khanh khách", giống như giết gà thẳng cho đến khi bắp thịt đầu vai của Trần Dương triệt để đau tê rần, bàn tay nhỏ bé của nàng mới cuối cùng hơi buông ra ! (Dịch: Tội nghiệp main chính! Poor you!)

"Ah ! Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta không phải cố ý ..."

Trần Dương liền phát hiện Lão Lưu có điểm không đúng, nhanh như tia chớp rút bàn tay nhỏ bé về, một khuôn mặt tươi cười lập tức bị xấu hổ mà đỏ bừng bừng lên, hận không thể lập tức tìm kẽ đất chui xuống dưới mới tốt, mà Lưu Thiên Lương ở đằng kia cương trực hơn nửa ngày mới nặng nề thở nhẹ ra, mặt mo trắng bệch rất đúng Trần Dương cảm thán nói: "Trần Dương, chiêu hầu tử thâu đào này của ngươi thật đúng là lô hỏa thuần thanh nha, thiếu chút nữa muốn tuyệt tử tuyệt tôn của ta rồi đó !"

"Ngươi đừng nói nữa nha, ta ... Ta thực không phải cố ý ..."

Trần Dương ngượng ngùng không chịu nổi quay đầu đi, đem khuôn mặt lửa đỏ vùi vào trong cánh tay, mà Lưu Thiên Lương cũng chỉ có im lặng lắc đầu, tiếp tục giúp nàng thanh lý băng bó miệng vết thương, hắn ngược lại là có chút nghĩ tại sao con gái người ta trên người bắt trở lại đâu rồi, nhưng trong đũng quần nàng cũng không cái loại "Hung khí" này!

"Chờ một chút ..."

Lưu Thiên Lương vừa định kết thúc công việc đứng lên, Trần Dương vội kéo hắn lại, dị thường lúng túng đỏ mặt xấu hổ nói: "Còn ... Còn gì nữa không , hắn còn cắn ... Cắn ta chỗ này !"

Xem Trần Dương mặt mũi đỏ bừng chỉ chỉ mông đít nhỏ của nàng, Lưu Thiên Lương lập tức trợn mắt hốc mồm nói ra: "Bà mẹ nó ! Vương Phú Quý tên khốn kia tại sao thất đức như vậy? Liền nơi này cũng cắn?"

"Lưu đại ca ! hắn tại sao phải cắn ta? Ta căn bản là không có trêu chọc hắn mà, hắn tại sao phải hại ta mới vui vẻ ..."

Trần Dương hai mắt bỗng nhiên đỏ lên, biểu lộ xen lẫn phẫn nộ lại ủy khuất nhìn Lưu Thiên Lương , mà ánh mắt của nàng ngược lại là hóa giải xấu hổ hai người trong lúc vô hình, Lưu Thiên Lương rất tùy ý nhấc lên quần bó dưới hạ thân của Trần Dương, Trần Dương cũng bản năng nâng lên bờ mông để cho Lưu Thiên Lương mắt nhìn thẳng quần lót hấp dẫn của mình !

Lưu Thiên Lương một bên vì nàng chăm sóc miệng vết thương cũng không quá sâu, một vừa thản nhiên nói: "Có ít người ngươi chớ nhìn hắn mỗi ngày người năm người sáu bộ dạng giống như rất xa hoa, trên thực tế tâm lý của bọn hắn so với ai khác đều âm u cùng ác tha, mình xảy ra chuyện hận không thể đem toàn bộ thế giới đều lôi xuống nước mới tốt, lại không nghĩ lấy trước khi lâm chung vì người khác làm điều tốt gì, người như thế, chết rồi cũng là đáng đời, nếu không phải vì cứu ngươi cùng Tiêu Lan , ta ngay cả cửa cũng sẽ không để cho bọn họ tiến vào ..."

Trên bờ mông kỳ thật rất tập trung dây thần kinh, bờ mông nữ nhân càng là thực tế mẫn cảm, Lưu Thiên Lương tuy lần đầu tiên tập trung tâm tư cho Trần Dương trừ độc miệng vết thương, nhưng mà hai tay lại khó tránh khỏi va chạm vào bờ mông của Trần Dương, Trần Dương đã nghe không rõ Lưu Thiên Lương đang nói gì, một cỗ cảm giác tê dại giống như bị điện giật, trực tiếp theo bờ mông một đường phun lên phần lưng cùng với da đầu của nàng, tựa như vô số con sâu róm tại toàn thân nàng đồng thời nhúc nhích, nếu không phải cắn chặc môi dưới thì nàng suýt nữa muốn rên rỉ rồi, mà một cỗ dòng nước ấm áp cũng đột nhiên hiện lên tại giữa hai chân của nàng, gần muốn để cho Trần Dương xấu hổ và giận dữ muốn chết nàng căn bản không nghĩ tới, mình lại có thể biết ướt !

"Giải quyết ! Chờ vết sẹo lành, ngươi lại có thể nắm giữ một cái mông lớn ngon lành cành đào rồi!"

Lưu Thiên Lương cười ha hả vỗ vỗ bờ eo thon bé bỏng của Trần Dương, vừa tỉ mỉ vì nàng mặc quần lót cùng váy ngắn, bất quá Trần Dương lại chậm rãi xoay đầu lại, hai mắt ngập nước nhìn hỏi hắn: "Lưu đại ca, ngươi tại sao phải cứu ta đâu này? ngươi cứu chủ tịch ta có thể hiểu được, đó là vì ngươi thích nàng, hơn nữa nàng vẫn là lão bản của ngươi, còn ta ..."

"Ai nha ! Cứu người nào cần vì cái gì sao đấy, nhìn ngươi thuận mắt nên cứu thôi!"

Lưu Thiên Lương xoay người lại trực tiếp dựa vào ghế sô pha trên mặt đất, chậm rãi từ trong túi tiền móc ra một điếu thuốc đốt, sau đó cười đối với Trần Dương nói ra: "Thật muốn biết vì cái gì à? Vậy được rồi, ta liền nói thiệt cho ngươi biết đi..."

Lưu Thiên Lương chậm rãi nhổ ra một vòng khói, cười híp mắt nhìn Trần Dương nói ra: "Còn nhớ hay không lúc ngươi vừa xong thực tập trong công ty, vừa vặn gặp được party trong công ty, đêm đó ta uống say không còn biết gì , kết quả vừa xuống bãi đỗ xe té lộn mèo một cái nằm sấp bất tỉnh, lúc ấy trời mưa thật là lớn, căn bản không ai chú ý tới ta, chỉ có ngươi phát hiện ra ta, còn đã chạy tới giúp ta bung dù gọi xe cứu thương, lúc xe cứu thương thật lâu chưa tới, ngươi vẫn miễn cưỡng ngồi xổm trông ta hơn một giờ, nếu không phải ngươi đem ta lật qua, nước mưa rơi xuống đọng thành vũng trong bãi đỗ xe nhất định sẽ để cho ta hít thở không thông mà đi gặp Diêm Vương , cho nên tình người lớn như thế ta như thế nào cũng đều phải trả lại cho ngươi ah !"

"À? Nguyên lai là bởi vì chuyện này à?"

Trần Dương sắc mặt cổ quái nhìn Lưu Thiên Lương một chút, nói ra: "Có thể chúng ta là đồng sự , ngươi đã xảy ra chuyện ta giúp ngươi thật là việc nên phải làm mà, đổi thành bất luận kẻ nào đều sẽ làm như vậy mà!"

"Cái này là duyên phận đó, hơn nữa còn là ân tình ân cứu mạng lớn như vậy..."

Lưu Thiên Lương cười lắc đầu, sau đó nheo cặp mắt lại chậm rãi nói ra: "Cũng không phải mỗi người trong công ty đều giống ngươi đơn thuần như lúc trước vậy, đổi thành người khác gặp được ta có thể báo cảnh sát xong thì đã rời đi, cho nên ngươi cho ta cảm giác cực kỳ tốt , thuần khiết tựa như đóa Tiểu Bạch hoa vậy, có lẽ ngươi không biết, đêm đó ta mơ mơ màng màng tỉnh lại mấy lần, mỗi lần đều thấy cái đồ lót thuần miên góc bẹt ngươi mặc dưới váy kia, đầu năm nay nữ hài mặc cái loại quần lót quê mùa này cũng không nhiều, cho nên ta càng thêm cảm thấy ngươi là người bảo thủ thuần chân !"

Trần Dương cắn cặp môi đỏ mọng khuôn mặt hồng phác phác lại không nói chuyện, tuy Lưu Thiên Lương nói đã thấy phong quang dưới váy nàng rồi, nhưng nàng tuyệt không cảm thấy có bao nhiêu tình sắc thành phần ở trong đó, thật giống chuyện cũ rất thú vị từ miệng của hắn nói cùng muội muội mình vậy, mà đáy lòng của Trần Dương cũng sinh ra tương đối xúc động, lẳng lặng nằm sấp ở trên ghế sa lon hỏi "Vậy ngươi cảm thấy ta hiện tại thay đổirồi sao?"

"Thay đổi ! Tại trong đời người thì lại có mấy người có thể bảo chứng cái phần hồn nhiên lúc trước kia..."

Lưu Thiên Lương không chút nào giấu diếm nhẹ gật đầu, ánh mắt Trần Dương cũng lập tức buồn bã, sâu kín thở dài, kỳ thật nàng cũng hiểu rõ, mình những năm này xác thực trở nên không hề giống như xưa, vì công danh lợi lộc gần như đã sắp đánh mất phương hướng của mình, phần hồn nhiên đáy lòng này tức thì bị nàng ném đến lên tận chín từng mây !
Bình Luận (0)
Comment