[Thanh Vũ] Baba, Đến Đây Thương Con Đi

Chương 4

Vương Thanh cảm thấy mình là tự đào hố chôn chính mình.

Đúng, 1 tuần ở Paris này rất vui vẻ, rất thoải mái, nhưng đó là bởi vì anh có thời gian rãnh.

Cùng cậu nhóc đi tham quan hết những nơi nổi tiếng ở paris.

Tháp Eiffel, Bắc đẩu Khải Hoàn Môn Are de Triomphe, Nhà thờ Đức Bà Notre Dame Cathedral, Khu hầm mộ Catacombs, Cung điện Verseilles, nhà hát lớn Opera Garnier, Nhà hát Opéra Bastille, Châtelet và Odéon, hay Điện Pantheon tọa lạc trên đồi Sainte-Geneviève, Père-Lachaise Cemetery - Nghĩa trang rộng lớn nhất của Paris, Nhà thờ Sacré Coeur, Nhà thờ Sainte Chapelle mang kiến trúc Gothic, và đương nhiên không thể thiếu Công viên Disneyland.

Cậu nhóc hoạt bát, vui vẻ hơn, đó là điều đáng mừng.

Nhưng khi trở về, việc cậu luôn bám dính anh, thì anh không chịu nỗi. Không phải là anh chê cậu phiền. Nhưng công việc của anh rất bận rộn, lại thêm công vụ 1 tuần nay không xử lý, cậu nhóc cứ bám vào lưng anh như gấu kola thế kia, tuy cậu không ồn ào, nhưng cũng làm cho anh không thể nào tập trung vào công việc được.

Mỗi lần cậu từ xa nhảy lên lưng anh, đầu óc anh liền tự động bài trừ công việc, nghĩ tới cậu nhóc.

Rất dễ thương a, hai chân nhỏ trắng noãn bám vào eo anh, hai tay thì vòng qua cổ, đem cái đầu nhỏ chính mình dụi dụi vào cổ anh, rất giống rất giống con mèo nhỏ làm nũng. Lần nào cũng vậy, đều khiến cho trái tim Vương Thanh bủn rũn. Nhưng lại không nở trách mắng, mặc kệ cậu làm gì cũng đều dung túng cho cậu.

Vương Thanh mất 1 tuần để thôi miên bản thân xem nhẹ vật thể đằng sau. thế nên công việc tồn động 1 tuần trở thành 2 tuần.

Nhắc tới cậu nhóc, cậu đang bận bám trên tấm lưng dày rộng kia kìa, hưởng thụ sự ấm áp từ Vương Thanh đem đến.

Không phải cậu cố tình gây chuyện, chính là cậu thật luyến tiếc hơi ấm này, hơn nữa là ngày càng luyến tiếc, ngày càng ỷ lại.

Lần đầu tiên có được hơi ấm từ cha, cũng là lần đầu tiên cậu được yêu thương, che chở. Mà những thứ này chính là Vương Thanh cho cậu. Cho nên cậu luôn muốn ở gần anh nhất có thể. Chỉ cần là lúc rãnh thì cậu luôn muốn kề cận anh. Lúc anh không làm việc thì chui tọt vào lòng anh, đi cùng anh thì nắm tay, ngồi làm việc thì lặng lẽ treo trên lưng, còn lúc ngủ ấy, đương nhiên là len lén bò lên giường anh gắt gao ôm cái túi ấm kia rồi.

Vương Thanh cũng mặc kệ cậu tác quai tác quái. Dù sao thì chính anh cũng mong muốn cậu có thể giống mấy đứa trẻ cùng chăng lứa, hoạt bát vui vẻ, tùy hứng bốc đồng một chút, để sau này lớn lên, tính cách cũng không cần quái dị như anh.

Vương Thanh sao không thể hiểu suy nghĩ đơn giản của cậu nhóc kia được, dù sao thì anh cũng đã lăn lộn nơi thương trường lâu như vậy mà. Cho nên anh cứ dung túng cậu, mặc kệ cậu tùy hứng đi.

Nhưng việc gì cũng có hậu quả, chỉ là tốt đẹp hay tệ hại hay thôi. Với hai người thì hậu quả có chút...

Hậu quả của việc dung túng cho đứa trẻ kia của Vương Thanh đó chính là thói quen được hình thành, mỗi khi cậu đi học hoặc anh đi đâu không mang theo cậu đi cùng, thí đó chính là khoảng thời gian dày vò Vương Thanh, chính là cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó, bức rứt khó chịu vô cùng.

Còn hậu quả của việc đeo bám ai đó của Đại Vũ làm cho cậu thiếu ngủ trầm trọng. Bởi vì người kia luôn tăng ca, có khi đến hơn nữa đêm mới mệt mỏi về đến nhà, cậu lại sợ lạnh, quen hơi ấm từ Vương Thanh, kết quả là không ngủ được, chỉ là việc mất ngủ đó không đáng hận, đáng hận hơn là mỗi khi ở gần Vương Thanh cậu lại lăn ra ngủ. khiến cho Vương Thanh mấy lần muốn nói chuyện với cậu, cậu lại chỉ mơ hồ nghe rồi ậm ừ cho qua, đến khi anh hỏi lại thì cậu chả biết gì.

Hôm nay là chủ nhật, khó khăn lắm hai con người kia có thể rãnh rỗi ngồi chung một chỗ nói chuyện. Vương Thanh không phải đi làm, Đại Vũ thì không buồn ngủ.

Hai người yên lặng trên sofa nữa giờ, mặt đối mặt, mắt đối mắt. Vương Thanh bỗng thở dài, mở lời trước:

- Này nhóc! Con có nhớ hôm qua đã cùng ta nói gì không vậy?- Vương Thanh mặt không biểu cảm tra hỏi.

-...................

-..................- Vương Thanh buồn cười nhìn cái đầu sắp rơi xuống đất kia.

- Được rồi. Đi thôi!- Vương Thanh đứng dậy, lôi kéo cậu nhóc ra xe.

- Ế! Chú muốn mang con đi đâu vậy?- Cậu nhóc mơ hồ hỏi.

- Đi đến Ủy Ban.

- Đến Ủy Ban làm gì?

- Làm thủ tục.

- Thủ tục gì?

- Nhận con nuôi.

Vương Thanh nghiêng người sang cài dây an toàn cho cậu nhóc. Để cho cậu một khoảng thời gian tiêu hóa vấn đề.

Tuy có chút bất ngờ, nhưng cậu không như lần trước trở thành hóa thạch, nhanh chóng lấy lại tinh thần, an tĩnh ngồi đó. Nhưng càng đến gần Ủy Ban thì cơ thể Đại Vũ càng cứng nhắc.

Lúc Vương Thanh cầm tay Đại Vũ xuống xe, phát hiện tay của cậu đầy mồ hôi, còn run nhẹ. Vương Thanh bất giác xiết chặt tay Đại Vũ, như muốn cổ vũ cậu. Đại Vũ ngước lên hướng tới Vương Thanh cười một cái, mặc dù nụ cười kia còn cứng hơn đá.

Toàn bộ quá trình làm thủ tục. Đại Vũ hoàn toàn mơ hồ. Mãi cho đến khi thủ tục hoàn thành, cậu cầm tờ thông báo trên tay, cậu mới tin chắc đó là sự thật.

Cậu có cảm giác một cái gì đó đang bao lấy cậu, mũi cậu nóng lên, nước mắt của hạnh phúc trào ra. Không ngờ cảm giác có cha lại tuyệt vời đến vậy!

- Từ nay chúng ta là người nhà. Đại Bảo, chào mừng con chính thức trở thành 1 thành viên của nhà họ Vương. Từ nay ta sẽ là ba của con. Gọi ba đi nào!- Vương Thanh đem cậu từ dưới đất ôm lên, nhẹ nhàng lau nước mắt của cậu, nói.

- Ba?.....Ba!- Đại Vũ rất xúc động, đây là lần đầu tiên trực diện gọi Vương Thang là ba. Trong phút chốc, trái tim nhỏ bé của Đại Vũ sinh ra một chút thỏa mãn.

Vương Thanh vỗ vỗ đầu Đại Vũ, cười nhẹ nói:

- Ngoan lắm! Được rồi. Tối nay chúng ta về nhà ông bà nhé!

-........Vâng.

- Không cần sợ, ông bà sẽ không ăn thịt người đâu. Cậu nhóc!

Một mối quan hệ mới được hình thành. Nhưng liệu chính họ có biết đây sẽ là bước ngoặc lớn nhất trong cuộc đời của hai người không? Bước ngoặc này sẽ có bao nhiêu trắc trở đây?
Bình Luận (0)
Comment