[Thanh Vũ] Baba, Đến Đây Thương Con Đi

Chương 7

5 ngày, Vương Thanh đi đã 5 ngày. Và không hề gọi về 1 cuộc điện thoại nào. Nỗi bất an trong lòng cậu càng ngày càng nhiều, chỉ là đi công tác thôi, lại làm cho cậu lo lắng không thôi.

Ban ngày cậu đều sinh hoạt bình thường, nhưng đêm xuống cậu lại không ngủ được, bắt đầu từ lúc Vương Thanh đi công tác đã bất an, nhưng hai ngày trở lại đây thì cảm giác đó đặc biệc mạnh, trái tim không hiểu sao luôn treo cao. Cho đến nữa đêm cậu mới mệt mỏi mà ngủ đi.

Sáng hôm sau, phòng khách biệt thự phía Tây.

Thái Chiếu nhận được một cuộc gọi từ Las Vegas, nghe được nội dung điện thoại là lúc mặt anh hoàn toàn biến sắc, lo lắng bật dậy, lại nghe được lời dặn dò từ người kia, hòa hoãn ngòi xuống, thời gian cuộc gọi chưa đến 1 phút, nội dung lại là một tin tức động trời:

- Thái Chiếu, ta ở bên này bị tập kích.

- Vậy ngươi có bị thương không?

- Trúng một viên đạn, không nặng lắm, hiện tại bên này đã dàn xếp xong. Chỉ còn chờ thời cơ thôi.

- Vậy nhóc con nhà ngươi thì ngươi tính sao?

- Không cần nói cho nó biết, tìm cách kéo dài thời gian giúp ta, thời cơ còn chưa tới, ta không thể để anh em ở lại được.

- Được.

-------------------------

Vương Thanh ở bên kia bề bộn, một phần vì bọn kia sử dụng phần mềm tinh vi, không thể gọi điện cho Đại Vũ sợ chúng biết sự tồn tại của Đại Vũ mà gây rắc rối cho cậu.

Nhưng anh không ngờ, vì sự cẩn thận của anh mà Đại Vũ đã phát bệnh, vì lo lắng đến phát bệnh, sốt đến 40 độ mà không chịu nhập viện, Chiếu Thực hai người khuyên sao cũng nhất quyết không đi, bảo là phải đợi anh trở về.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng này lại không thể liên lạc với Vương Thanh làm Thái Chiếu gấp đến chết. Hẵn là bên kia đang hành động đi, khi Vương Thanh trở về biết con cậu ta bị anh chăm sóc thành như vậy, không biết phải bao nhiêu miếng thịt từ trên người anh bị Vương Thanh lóc xuống cho đủ để bồi tội.

Vừa nghĩ tới đã rùng mình, Thái Chiếu quyết định thức đêm chăm sóc cậu nhóc để bồi tội của mình.

Đại Vũ ra mồ hôi liên tục, làm cho Thái Chiếu phải chạy tới chạy lui, nào là lấy thuốc cho cậu uống, nào là lau mình thay đồ, nào là kiểm tra nhiệt độ, đổi túi chườm, còn phải dỗ dành cậu khi cậu gặp ác mộng(*) mệt bở hơi tai. Mãi cho đến hơn nữa đêm, Đại Vũ mới giảm sốt, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Thái Chiếu tê liệt ngã xuống ghế sofa trong phòng, thều thào nói với Thu Thực đang lo lắng ngồi một bên(**):

- Em tới đi, anh rút trước đây.

- Ừ.- Thu Thực tùy tiện đáp một tiếng, chưa từng rời mắt khỏi Đại Vũ, hết cách a! Y rất yêu thích đứa bé này, với lại y đã sinh ra mê luyến đối với món ăn của Đại Vũ, chồng con gì dẹp hết sang một bên.

May mà lúc này Thái Chiếu đã ngủ, nếu không chính tai nghe vợ mình lạnh nhạt mình chỉ quan tâm tới đứa nhóc mới quen được 1 tuần, chính xác hơn là hết hôm nay thì mới tròn một tuần thì chắc chắn sẽ có một cuộc chiến đẫm máu xảy ra, Thu Thực nhỏ bé sẽ bị mãnh thú cắn xé đến xương cũng không còn.

(*): Đại Vũ có một quá khứ đau khổ không muốn nhớ đến.

(**): Thu Thực bị lão già nào đó thương tiếc không nỡ cho làm, được đặt cách ngồi đó.

2 giờ sáng,Thu Thực một lần nữa đo nhiệt độ của Đại Vũ, thấy cậu đã hoàn toàn hạ sốt, lúc này mới yên tâm lôi kéo Thái Chiếu trở về phòng, y ngủ tại sofa trông chừng Đại Vũ.

Khi Đại Vũ thức dậy, Thu Thực và Thái Chiếu đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình cậu. Đại Vũ cầm điện thoại lên xem giờ, lại thấy được hôm nay đã là ngày thứ 8(*) sau khi Vương Thanh đi công tác, cậu vỗi vã tung chăn bật dậy, mặc kệ thân thể bây giờ đang vô lực, cố chấp chạy đi tìm Vương Thanh. Đầu tiên là phòng ngủ chính, sau đó tới phòng sách, lại chạy đến phòng gym, sau đó chạy ra ngoài vườn hoa, thậm chí con tìm trong nhà bếp. 

Không có! Không thấy, BaBa không trở về, ba thất hứa. Ba lừa gạt cậu!

Không, ba sẽ không lừa cậu, là gặp phải sự cố nào đó thôi.

Đại Vũ vô lực xụi lơ ngồi xuống bậc thềm trước nhà, ai tay ôm đầu gối, trong lòng trống trải bất an trải tim như có cái gì đó đè nén, rất khổ sở. Cảm giác này, ngay cả ngày định mệnh kia, ngày Vương Thanh cứu cậu và ngày trở về nhà họ Vương cũng chưa từng mãnh liệt như vậy.

Cậu ôm lấy lòng ngực của chính mình, trái tim nơi đó đang quặn từng cơn.

Thái Chiếu cùng Thu Thực đi ra ngoài mua nguyên liệu cho bữa trưa đang trên đường về, giữa đường nhận được điện thoại từ tổng bộ, không suy nghĩ nhiều lắm nhận điện thoại.

- With bị thương rồi, mau tới.- Giọng nói khàn khàn của Awlay vang lên.

" két...ét...t...". Xe phía sau không nghĩ xe phía trước đột ngột dùng lại, gấp rút dẫm phanh nhưng vẫn đụng vào xe phía trước. tức giận bước xuống xe, Thu Thục thấy Thái Chiếu gây họa vội vàng ra giải quyết.

- Tại sao hắn lại bị thương?- Thái Chiếu vội vã hỏi

- Trong lúc hành động.

" Cạch" " đô...đô..đô..." Thái Chiếu Nhìn điện thoại mắng: - Mấy người này không thể khác nhau chút nào sao?

Thu Thực bồi thường cho người kia xong rồi, xông lên xe tính trách móc, chỉ là Thái Chiếu nhanh miệng hơn cướp lời.

- Thanh ca ở Las Vegas bị thương rồi. Bên ấy kêu chúng ta qua.

- Còn Bảo Bảo?

- Tất nhiên là đem theo!

Lúc hai người Chiếu Thực về đến nhà thì thấy Đại Vũ đã lanh đến mức co ro ngồi trước bậc thềm, Thu Thực vội vàng chạy tới.

- Bảo Bảo, mau vào trong, bên ngoài lạnh lắm, con chưa khỏi bệnh đâu.

Thu Thực vừa định ôm cậu lên, lại bị câu nói chứa đầy kiên định của Đại Vũ làm cho sững sờ:

- Con muốn đợi ba về, ba đã nói ba chỉ đi 7 ngày, hiện tại đến ngày thứ 8, nên trở về.

Thu Thực thở dài, cậu nhóc này!

- Ba con sẽ không trở về. Chúng ta.....

- Chú nói bậy, ba sẽ trở về!- Đại Vũ kiên định trả lời, mặc dù nước mắt đã tràn ngập hóc mắt, cậu vẫn kiên quyết trả lời.

- Chú muốn nói, chúng ta đi tới ba con...

Nụ cười tươi nhất trong 7 ngày nay xuất hiện trên mặt cậu, đến nốt ruồi kia cũng như tươi sáng hơn.

- Thật sao? Đi, chúng ta đi.

Đại Vũ vội vã đứng lên, muốn chạy đi sếp hành lý. nhưng vì ngồi quá lâu, máu không lưu thông và một thân bệnh nặng vừa thuyên giảm làm cậu choáng váng, sắp ngã ra sau. Thu Thực gần đó nhất mau chóng kéo cậu lại. Hù chết y a..... 

Trên khoang máy bay hạng nhất, có 3 người đang hướng tới Las Vegas đi tới. Trong đó, có một trái tim đã vượt qua Thái Bình Dương bay đến Las Vegas.
Bình Luận (0)
Comment