Thanh Vũ - Cửu Thập Thất Lang

Chương 25



Hơn một tháng sau Lễ Đoan Ngọ, bên trong hoàng cung có lời đồn Hoàng Đế muốn đem Lục công chúa gả cho Bách Lý Dực, Châu Thành nhờ đó lại một trận đồn đãi đầy trời. Nói cái gì Bách Lý Dực đã sớm mến mộ Lục công chúa, bằng không lễ Đoan Ngọ năm đó đã không đem ngọc bội đeo trên người mình tặng cho Lục công chúa. Có trời mới biết, khối ngọc bội này là Thương Lạc đưa cho muội muội mình, làm sao đến cuối cùng lại thành ra như này ? Nói cái gì mà Hoàng Đế đối với Bách Lý Dực luôn luôn yêu thích, lúc trước còn nói  là sẽ gả công chúa cho Bách Lý Dực. Trời mới biết, Hoàng Đế Nam Hạ chỉ là trêu ghẹo Bách Lý Dực, hắn nói muốn sớm nghe con trai của Bách Lý Dực gọi hắn là "Ông" thôi....
Có điều, vẻn vẹn chỉ là như vậy, cũng là phát sinh ra lời đồn rồi.
Bởi vì lời đồn đãi, các đại thần hôm nay đều đưa mắt nhìn vị công tử không xứng tứ hôn với công chúa kia, hôm nay lâm triều có rất nhiều người dâng tấu, ý tứ cơ bản đều là Ngũ công tử Thương Lạc cùng với Lục công chúa Thương Tinh Ương đã đến tuổi kết hôn, cũng là nên kết hôn rồi. Hoàng Đế vẫn chưa tỏ thái độ gì, chỉ nói là sau này lại bàn, sau đó đương nhiên sẽ không có sau đó rồi.....
Vội vã hạ triều, Thương Lạc đang hồn phách thất lạc, lần đầu tiên không rủ Bách Lý Dực cùng đến Chiết Chi Lâu, mà một mình chạy tới tửu lâu uống rượu giải sầu. Trong lòng Bách Lý Dực cũng đang có chuyện, không còn tâm tình để ý tới Thương Lạc, hạ triều liền vội vội vàng vàng hồi vương phủ, chỉ lo chậm một bước sẽ không gặp được thiếu nữ mềm mại kia.
Thời điểm sáng sớm hôm nay, trước khi vào triều, nhìn thấy đứa bé bên cạnh đang cắn chặt môi, một thân toàn máu, trán thấm ướt mồ hôi, thật sự là rất đau lòng. Bách Lý Dực chưa bao giờ nghĩ đứa bé này bỏ nàng mà đi sẽ như thế nào ? Đêm hôm qua Thanh Vũ nhiễm phong hàn, cơ thể vỗn dĩ đang rất yếu của Thanh Vũ càng thêm yếu ớt. Sáng nay lúc Bách Lý Dực nhìn nàng đau đớn đến trắng bệch hai gò má, Bách Lý Dực quả thực không muốn thượng triều, có điều cũng may......
Lý trí của nàng vẫn nói cho nàng biết nên làm gì, tuy rằng lòng rất lo lắng, nhưng vẫn phải thượng triều. Trong lòng vẫn luôn lo lắng cho đứa bé này, vì lẽ đó sau khi thúc mã trở về, bước chân của Bách Lý Dực cũng nhanh hơn rất nhiều. Lao nhanh như chạy, hiếm thấy nàng thất thố như vậy, cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất để hồi vương phủ. Sau khi đi vào tẩm điện của mình, vòng qua bức bình phong trong điện, nhìn thấy đứa bé kia đang yên yên ổn ổn nằm trên giường, trong lòng ấm áp an lòng đến lạ thường.
Tay chống trên bức bình phong, Bách Lý Dực cố gắng thả chậm bước chân của mình, ngừng như vậy một hồi. Mồ hôi của nàng không ngừng chảy ra, làm cho y phục trên người nàng cũng trở lên dinh dính, ngươi luôn yêu thích khô mát như Bách Lý Dực cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhìn người trên giường, buông lỏng tay đang vịn trên bình phong, chạy tới trước giường.
Thị nữ đứng hầu bên cạnh thấy Bách Lý Dực như thế, rất nhanh thức thời rút lui xuống. Bách Lý Dực đi tới bên giường, cởi y phục triều phục trên người mình xuống, đem đặt một bên. Chỉ mặc trung y bên trong, ngồi ở bên giường, lau lau mồ hôi trên trán, hai tay đặt trên đầu gối của mình, chăm chú nhìn Thanh Vũ đang nằm trên giường.
Khuôn mặt vốn trắng nõn của nàng vì chịu đau đớn lại càng trở thêm trắng nõn, mất nhiều máu như vậy, cực kì suy yếu. Nàng đang ngủ mà còn nhăn nhó vầng trán, hiển nhiên là đang rất khó chịu. Động tác này của nàng đều được Bách Lý Dực thu hết vào trong tầm mắt, Bách Lý Dực cảm thấy trái tim của mình như có ai bóp chặt, vô cùng đau lòng. Đưa tay phải ra, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng vuốt vuốt lông mày nàng, Bách Lý Dực nhìn ngón tay của mình, thất thần một chút.
Nàng nhớ tới cảnh tượng sáng nay, sau khi thức dậy, nàng nhìn thấy đứa bé kia ro rúc vào trong lồng ngực mình, nhíu mày cắn răng. Khi đó không một chút nghĩ ngợi, đem đứa bé ôm vào trong ngực, nhưng khi  đầu ngón tay chợt sờ thấy chất lỏng sền sệt, đó là máu.....Vén chăn lên, nhìn thấy trên chăn trắng như tuyết kia tô điểm một màu đỏ rực của máu, nhìn đứa bé trong lồng ngực mình đang run rẩy, Bách Lý Dực chỉ cảm thấy mọi thứ đều như mấy tháng trước đây. Tâm cứ như vậy nâng lên, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, liền chăm chú ôm đứa chặt đứa bé trong ngực, chỉ lo chớp mắt một cái sẽ không thấy đứa bé này nữa.....
Mấy tháng trước đây, cũng là như vậy, thời điểm Bách Lý Dực bị tập kích chính là đang mang theo Thanh Vũ. Ở bên trong vòng vây của thích khách, nàng nắm chặt tay Thanh Vũ phá vòng vây, bởi vì thích khách quá đông, mà hộ vệ của Bách Lý Dực kẻ chết người bị thương vô số, vì lẽ đó, đừng nói là phá vòng vây, ngay chỉ phòng thủ thôi cũng vô cùng khó khăn. Trong lúc hỗn loạn, chưa từng nghĩ từ phía sau có một kiếm đâm tới, lúc đó Bách Lý Dực bị một đám thích khách bủa vây phía trước, vô cùng vướng víu, căn bản không có biện pháp đón đỡ, nhưng chưa từng nghĩ thời điểm kiếm kia đâm tới lại có người vì mình mà  đỡ lấy.
Là Thanh Vũ, nàng khi đó nhào tới chắn lại chiêu kiếm này. Bách Lý Dực cũng thừa dịp đó, một chiêu kiếm giết chết những tên ngăn trở trước mặt, xoay người, thời khắc đó Thanh Vũ mặt không còn chút máu, chậm rãi ngã về phía Bách Lý Dực. Nhất thời, tim Bách Lý Dực như ngừng đập.....
Một tay đỡ lấy đứa bé đang lảo đảo kia, Bách Lý Dực đến nay vẫn không nhớ được nàng đã trở tay giết thích khách làm tổn thương Thanh Vũ kia như thế nào, chỉ nhớ là lần đầu tiên trong đời, nàng vô cùng rối loạn, giết đỏ cả mắt.
Còn chưa chờ ẩn vệ môn đến đây, Bách Lý Dực liền giải quyết toàn bộ thích khách, mặc dù bản thân nàng cũng chịu 3 nhát kiếm, thế nhưng đều không vào chỗ yếu. Bởi vì nhát kiếm nặng nhất đã được Thanh Vũ chặn lại rồi. Chiêu kiếm đó đâm từ phía sau, vốn là muốn đâm thủng ngực trái của Bách Lý Dực, lại được Thanh Vũ dùng thân thể nhỏ bé của mình nhào tới chắn hộ, nàng vốn là đứng bên cạnh Bách Lý Dực, dùng chính nửa thân thể bên phải của mình chắn chiêu kiếm đó.
Một kiếm đâm thủng ngực, trong khí trời tháng 12, dòng máu ấm áp của Thanh Vũ thấm ướt hai bàn tay Bách Lý Dực. Tuyết trắng dưới chân được tô điểm một màu đỏ thẫm.
Lúc ẩn vệ môn chạy tới, Bách Lý Dực vừa giết hết người xong, chúng ấn vệ môn nhìn thấy chính là cảnh tượng Bách Lý Dực quỳ trên mặt đất, một tay ôm Thanh Vũ, một tay ấn trước ngực Thanh Vũ. Tóc dài của nàng đã sớm rối loạn, áo khoác trắng như tuyết của nàng loang lổ nhiễm màu máu của Thanh Vũ. Xung quanh đều là xác chết, trong phạm vi 50 bước xung quanh Bách Lý Dực, người chết nằm la liệt với đủ loại tư thế, mang theo vũ khí cùng máu tươi chảy đầy mặt đất, máu tanh quỷ dị .
Không một người nào sống sót, cộng thêm có người bị chém thành muôn mảnh, tình cảnh này làm cho ẩn vệ môn cũng cảm thấy rùng mình.
Đứa bé trong lồng ngực an tĩnh rất đẹp, thật giống như không còn bất cứ khí tức gì. Nhưng đôi mắt trong sáng kia trước sau như một chăm chú nhìn Bách Lý Dực, chăm chú đến nỗi Bách Lý Dực chỉ thấy hình ảnh của mình trong con ngươi của nàng.
Vẫn là Tư Đồ tiên sinh - đại phu của Bách Lý Dực phản ứng nhanh hơn, vội vàng tiến lên nhắc nhở Bách Lý Dực giao nàng cho hắn trị liệu, cũng may là có thể cứu.
Bách Lý Dực đến nay vẫn chưa quên được cảm xúc của mình lúc đó, trái tim như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Hoảng loạn cùng bất lực, cả đời này nàng cũng không muốn trải nghiệm lại lần thứ hai.
Bách Lý Dực đem bàn tay mềm mại không xương của Thanh Vũ đặt trong tay mình, xoa xoa bàn tay của nàng, ánh mắt ôn hòa trước sau như một. Bách Lý Dực cúi đầu, đem lòng bàn tay hơi lạnh của Thanh Vũ cọ cọ vào má mình, rồi mới đặt xuống. Đem tay của nàng cho vào trong chăn, tỉ mỉ chỉnh lại chăn cho nàng, mới quay lưng lấy một bộ y phục trong tủ, mặc chỉnh tề ra cửa.
Sáng nay các đại thần kia dâng tấu, nói phải chỉ hôn cho Tần Vương cùng Lục công chúa, Hoàng đế nói là chuyện sau lại bàn, sau lại bàn, chỉ sợ là còn xa đi. Bất luận làm chuyện gì, Bách Lý Dực đều yêu thích chủ động nằm trong tay mình, như vậy mới có cảm giác an toàn. Vì lẽ đó, phải lập tức ra tay chuẩn bị, miễn cho bị động.
Cẩn thận căn dặn các thị nữ bên cạnh, từ vương phủ đi ra, Bách Lý Dực đi thẳng tới tửu lâu. Lúc trước đã có người nói cho nàng biết Thương Lạc đang ở nơi nào, vì lẽ đó rất dễ dàng tìm thấy cái tên Thương Lạc đang si ngốc kia.
Bất quá mới qua một canh giờ, tiểu tử Thương Lạc này đã lờ đờ mông lung, cũng không biết trong thời gian ngắn này hắn đã uống bao nhiêu rượu nữa. Hắn giơ chén rượu lên, nhìn chén rượu ngơ ngác. Nhìn hồi lâu mới ngước cổ lên uống cạn một hơi.
Bách Lý Dực lúc này mới thấy rõ, cái tên tiểu tử mới 17 tuổi này dưới môi đã có chòm râu mềm mại nhỏ nhỏ, tựa hồ đã có một chút dáng vẻ của nam nhân.
Uống xong chén rượu, Thương Lạc mông lung ngẩng đầu, nhìn thấy Bách Lý Dực bên cạnh vẫy vẫy tay, cười cợt hoán, "Nhị ca, ngươi đã tới rồi...." Sau đó cầm chén rượu trắng hướng Bách Lý Dực cười ha ha, "Đến, lại đây, huynh đệ chúng ta uống một chén."
"Ừ." Bách Lý Dực biết hắn uống đã say, cũng là theo lời hắn. Nhấc chân, bước vào trong căn phòng này....Mùi rượu dày đặc bên trong, Bách Lý Dực cất bước vào cửa, thân thể tao nhã kiên cường giống như cây liễu. Thương Lạc đương nhiên đang mơ mơ hồ hồ không thể nhìn rõ bóng người của Bách Lý Dực, chỉ có thể giơ chén rượu mơ hồ nhìn bóng người hành lễ, "Nhị ca...Tiểu Ngũ uống trước." Hắn gọi Bách Lý Dực là nhị ca, từ nhỏ đến lớn, hắn đều gọi Bách Lý Dực là nhị ca. Tựa hồ cũng không coi Bách Lý Dực là công tử Bắc Hoa vậy, trong thâm tâm hắn tôn Bách Lý Dực làm huynh trưởng, mỗi lần gặp mặt đều là ca ca, mà quên mất nhị ca của hắn chính là nam nhân có thể trở thành Hoàng Đế kia....
Bách Lý Dực nhìn cái tên tiểu tử liên tục rót rượu vào chén uống kia, trong mắt lóe lên một hàm ý không tên. Trong đầu nghĩ đến tin tức tình báo hôm qua ám các báo cho nàng....
Mấy ngày trước Hoàng Đế Nam Hạ triệu Tần Vương vào trong cung, hung hăng khiển trách một phen, bình Thanh Hoa trong Ngự Thư Phong bị ném nát bét một phen, bình Thanh Hoa bị ném vào lưng Tần Vương...Nghe người ta nói, lúc đó hắn liền ói ra máu....
Là cái gì có thể khiến cho Hoàng Đế vô cùng cưng sủng Tần Vương giận tím cả mặt, đương nhiên là, đương nhiên là....
Nghĩ tới đây, Bách Lý Dực hơi hơi thở dài một hơi.
Tần vương Thương Lạc, cùng ba con trai của đại tướng quân ở phường nhạc  12  ẩu đả một ben, trong này có nguyên do, a....
Phường nhạc 12 , Châu Thành nổi danh có hơn trăm phường nhạc, tháng trước mới chuyển đến Châu Thành này, là chủ mới của một phường nhạc, tên là Trưng Ngu....
Trưng Ngu....
Thật là chuyện trùng hợp, nhân duyên thật là một vòng luẩn quẩn.
Bách Lý Dực nhìn Thương Lạc một hồi, sau đó đưa tay lấy chén rượu của hắn xuống, nhẹ giọng nói, "Ngươi say rồi."
Cũng giống những tên say rượu khác, Thương Lạc bướng bỉnh ngẩng đầu, muốn giành lại chén rượu, "Ta không có say. . . . . ." Lờ đờ mông lung đưa tay với lấy chén rượu trong tay Bách Lý Dực, làm thế nào cũng không lấy được.
Bách Lý Dực nhìn hắn giãy dụa, mặt lạnh nói "Ngươi thật sự say rồi."
"Ta không có!" Không biết có phải do nghe giọng lạnh của Bách Lý Dực kích thích hay không, tiểu tử này ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, "Ta không có ! Ta không có ! Ta không say !" Hắn chằm chằm nhìn Bách Lý Dực, thật giống như thú bị nhốt trong lồng. Bách Lý Dực nhìn hắn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo...
Tiểu tử kia chết chìm trong ánh mắt lạnh lẽo của Bách Lý Dực, sắc mặt đột nhiên trở lên hoang mang, lảo đảo vài bước, cuối cùng cúi đầu thê lương nhìn Bách Lý Dực, nắm chặt nắm đấm, cắn răng, sau đó nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Đem đầu chôn vào cánh tay, nằm nhoài trên mặt bàn, gào thét tựa như con thú bị thương. "Ta không muốn thành hôn, ta không muốn thành hôn...Không muốn cưới người ta không yêu, phụ thân ! Ta chỉ muốn nàng, chỉ cần nàng....."
Bách Lý Dực nhìn bả vai run rẩy của hắn, thật giống như con thú bị thương đang gào thét. Cúi người vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ nhàng nói một câu, "Nếu muốn, vậy thì tranh thủ đi a. Muốn cái gì, liền phải cố gắng hết sức giành được, nếu không chết đi rồi vẫn không có được thứ mình muốn có phải sẽ nuối tiếc cả đời phải không ? Là nam nhân, hãy dùng hết dũng khí mà tranh giành thứ mình muốn." Giọng nói của nàng thật mê hoặc, thật giống như giọng nói của lão nhân mê hoặc người tiến vào vực thẳm không đáy....

Bình Luận (0)
Comment