Thanh Vũ - Cửu Thập Thất Lang

Chương 42



Tiếng vó ngựa dồn dập tiến gần, đạp nát lá trên mặt đất. Đám người đi phía sau cuối cùng cũng đuổi kịp Bách Lý Dực, đám người ghìm cương ngựa. Ánh mắt nhìn về phía vị công tử trẻ tuổi.
Nhìn ánh mắt khiêu khích cười cợt của Đại Hoàng tử đang đứng đối diện, mọi người lại nhìn sang khuôn mặt Bách Lý Dực bên cạnh, sắc mặt nàng lúc này cũng biến đổi, vẻ mặt nàng lúc này có chút tức giận uất ức.
Quân nhục, thần nhục, để người khác khi dễ đến mức này, làm sao có thể chịu đựng được ???
Một số người thoáng kích động, giục ngựa đi lên hàng đầu, một số người còn lại trong đoàn ngăn cản lại. 2 bên nhìn nhau, một bên trêu đùa, một phẫn uất, trong ánh mắt tất cả mọi người đều là lửa hừng hực.
Không khí ngưng trệ , ánh mắt Bách Lý Hồng khiêu khích nhìn Thái tử gầy gò. Đối diện chính là quân chủ đời tiếp theo của Bắc Hoa, cũng chính là con trưởng đích tôn của phụ thân Bách Lý Hồng. Đối với Bách Lý Hồng mà nói, vị trí Thái tử kia vốn dĩ là dành cho hắn, tự dưng xuất hiện người trước mắt này, đương nhiên là cái đinh trong mắt hắn.
Nếu không có Bách Lý Dực, giờ khắc này hắn đã sớm khoác lên mình bộ khôi giáp Hắc Long của Hoàng trù kia. Nào tới phiên cái người được người ngoài nuôi lớn kia, đã nhát gan còn vô dụng. Bất quá là dựa vào vị trí con trưởng đích tôn, Hừ !!!
Khóe môi Bách Lý Dực khẽ nhếch lên cười châm chọc, nhìn đám người đang tiến tới, nắm chặt Trường cung, lấy ra một mũi tên trong bao đựng tên. Giương cung, kéo cung, dưới con mắt của mọi người, không ai nghĩ Bách Lý Dực sẽ làm như thế, Bách Lý Dực nhắm về phía Bách Lý Hồng.
Buông tay, tiễn bay. Không ai kịp phản ứng lại, một mũi tên từ trong tay Bách Lý Dực xé gió bay về phía Bách Lý Hồng.
Bách Lý Hồng trợn mắt, nhìn mũi tên kia càng ngày càng tới gần. Hướng về đồng tử của hắn, hắn nắm chặt dây cương đột nhiên ngã ngửa về phía sau.
Mũi tên sượt qua mặt hắn, ngựa dưới chân hắn chấn kinh, giơ lên móng trước, ngửa cao cổ, kêu lên một tiếng thê thảm. Bách Lý Hồng suýt chút nữa từ trên ngựa ngã xuống. Ngựa của đám người phía sau hắn cũng bị giật mình, dồn dập vung lên móng ngựa, hoảng loạn tản đi.
Mũi tên sượt qua gò má, cơn đau rát truyền tới, Bách Lý Hồng nắm chặt dây cương, cố gắng chấn định lại con ngựa, đôi tay nắm chặt dây cương đến đỏ chót, hắn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn về phía Bách Lý Dực, muốn chửi ầm lên.....
Mũi tên thứ hai bay đến......
Bách Lý Hồng hoảng sợ, lại vội vàng tránh né. . . . . .
Mũi tên thứ ba, thứ tư.........
Ngựa của Bách Lý Hồng lùi về phía sau, điều khiển ngựa chậm rãi tiến lên, từng chút từng chút, kéo gần cự ly hai người. Không biết từ lúc nào, người bên cạnh đều ngây ngẩn cả người, chỉ có thể dựa vào trực giác đem ngựa cách xa hai người bọn họ. Đám người hai bên đều xếp thành nửa hình vòng cung, đứng ở phía chủ tử của mình, an tĩnh không dám lên tiếng.
Móng ngựa không an phận dẫm nát lên đám cỏ xanh dưới chân. Tất cả mọi người điều nhìn về phía bóng người gầy yếu trên lưng ngựa kia, nhìn  nàng  rút một mũi tên, lại rút thêm một mũi tên, hờ hững đưa lên trên cung, giương cung bắn về phía Bách Lý Hồng đối diện.
Bách Lý Hồng nổi giận, mũ giáp của hắn bị xô kéo đến sai lệch, hai gò má cùng trên tay đều là vết trầy, chật vật ngồi trên lưng ngựa, trừng mắt nhìn về hướng đối diện. Hắn kéo dây cương đến rát tay, máy chảy đầm đìa trên tay, máu sôi sùng sục, căm phẫn đến sôi trào. Nhưng hắn cũng không dám tiến lên, bởi vì hắn sợ hãi.
Cái người kia thảnh thơi bắn tên hướng về phía hắn, tuy rằng trên mặt vẫn ôn hòa, nhưng khóe môi Bách Lý Dực nhếch lên đến lạnh người. Đặc biệt là đôi mắt, đen kịt như đêm, dường như yên tĩnh che đi dã thú dũng mãnh, lúc nào cũng có thể xồ ra cắn đứt cổ đối phương.
Ngoại trừ nắm chặt dây cương, chật vật né tránh, Bách Lý Hồng chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận trừng trừng nhìn về phía Bách Lý Dực, dường như muốn dùng ánh mắt lột da rút xương Bách Lý Dực.
Ở trong mắt mọi người, Bách Lý Dực bất quá chỉ là một vị hoàng tử vô vị nhu nhược được người Nam Hạ nuôi nấng. Bản thân cũng không có gì đặc sắc. Đám người đi theo phía sau Bách Lý Dực kia, làm sao mà nghĩ tới, mà cũng không có một ai có thể nghĩ tới, cái người yếu đuối mỏng manh trói gà không chặt kia, lại có thể có khuôn mặt hung hãn như vậy, lúc này đều trợn mắt ngoác mồm mà nhìn.
Rất nhanh, mọi người lấy lại được phản ứng, sau khi Bách Lý Dực bắn ra mũi tên thứ 9, liền giương lên cánh tay, cao giọng hô, "Thái tử điện hạ, hạ thủ lưu tình !"
Phù một tiếng, mũi tên nhọn đâm vào người Bách Lý Hồng, hắn gào thét thảm thiết, thân thể nghiêng sang một bên, lảo đảo, Bách Lý Hồng nới lỏng dây cương, chật vật nhảy xuống ngựa, ở trên đám cỏ tiếp tục lăn lộn mấy vòng, cuối cùng rên lên đau đớn thảm thiết.
Máu đỏ chảy ra, con ngựa gào thét ngã trên mặt đất. Cách nó 3 thước, Bách Lý Hồng cũng đang chật vật trên mặt đất, ôm chân của mình, thống khổ rên lên.
Mấy người đứng gần hắn thấy hắn ngã ngựa, vội vàng tung người xuống ngựa, sốt ruột chạy tới bên hắn, đem hắn nâng dậy.
Tiếng vó ngựa tới gần, đám quý tộc trẻ tuổi đang đỡ Bách Lý Hồng kia khẽ ngẩng đầu, nhìn về hướng người đang đi đến, sắc mặt biến đổi khó lường.
Bách Lý Dực cưỡi ngựa đến gần, đi tới cách Bách Lý Hồng 5 bước, ở trên cao liếc mắt nhìn hắn. Sau đó quay đầu, nhìn bao đựng tên, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, vô cùng ôn hòa mở miệng nói rằng, "Mũi tên này nguyên là dùng để bắn Linh Dương , nhưng chưa từng nghĩ, Cô cũng có một ngày mắt vụng về, vốn dĩ chỉ cần một mũi tên có thể bắn trúng, không nghĩ đến phải lãng phí nhiều mũi tên như vậy, chẳng những không bù đắp được một mũi tên, trái lại làm thương tổn tới Đại Hoàng Huynh."
"Huynh, hẳn là có thể tha thứ Cô trơn tay đi."
Bách Lý Dực mặc dù đang cười, nhưng trong đáy mắt của nàng ý cười hoàn toàn không có, tràn đầy ý tứ châm chọc.
Bách Lý Hồng bởi vì đau đớn, cắn chặt hàm răng, trừng mắt, "Bách Lý Dực !"
Bách Lý Dực nghe vậy, mắt híp lại, khí tức bức người của nàng  lộ ra. Đám người đang đỡ Bách Lý Hồng nhìn thấy cũng khẽ rùng mình, không dám ngẩng đầu nhìn nàng , chỉ có thể nói rằng, "Đại Vương, thương thế của người rất nặng, hay là trước tiên cho truyền ngự y rồi hãng nói."
Bách Lý Dực nhìn đám người bên dưới nơm nớp lo sợ, nở nụ cười lành lạnh, "Nha ~ xem dáng dấp như vậy, huynh bị thương không nhẹ, nếu không mau chóng chữa trị, sẽ lưu lại hậu quả, sợ là phụ hoàng sẽ quở trách Cô.  Bọn ngươi còn không nhanh đem Trần vương đi tìm y công."
"Vâng......" Không người nào dám ngẩng đầu lên nhìn nàng , nơm nớp lo sợ nhận lệnh, đỡ Bách Lý Hồng đi về phía quân trại.
Bách Lý Hồng được người đỡ đưa đi, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía thân ảnh gầy gò kia, hận thù lan tràn, cho nên ngay cả vết thương trên đùi cũng không cảm thấy đau. Nhưng mà người bị hắn nhìn chằm chằm kia, dường như không có cảm giác giống như vậy, đưa lưng về phía hắn, nhìn về khoảng không mênh mông kia, mãi cho đến khi đám người Bách Lý Hồng rời đi, vẫn không xoay đầu trở lại.
Đám người đi theo phía sau Bách Lý Dực, nhìn đám người Bách Lý Hồng kia biến mất trong rừng rậm, quay đầu, nhìn về phía bóng người yếu đuối mỏng manh kia, ánh mắt lấp lóe.
Có người đem Linh Dương Bách Lý Dực săn được trở vềm quỳ xuống bên cạnh ngựa Bách Lý Dực, chắp tay, "Điện hạ......."
Bách Lý Dực chỉ  vung tay, thản nhiên nói, "Canh giờ còn sớm, chư vị tận lực một chút, việc này, vẫn chưa kết thúc nhanh như vậy đâu."
Dứt lời, kéo dây cương, đạp vào bụng ngựa, đi hướng ngược về phía trại.
Mọi người giương lên roi, không chút do dự đi theo.
Móng ngựa đạp lên cỏ xanh, ở trên đồng cỏ xanh um lưu lại dấu vết. Gió xuân thổi qua như muốn che đi mùi máu tanh, từng chút từng chút, tẩy trừ đi mùi tanh của máu.
Bên dưới bầu trời xanh kia, một cuộc giết chóc lại bắt đầu.
Cuộc xuân săn này, kết thúc dưới hào quang rực rỡ của Bách Lý Dực. Chuyện đương nhiên, dựa vào tài bắn cung điêu luyện của Thái tử Bắc Hoa, đạt được phần thưởng lớn nhất cũng làm cho mọi người tâm phục khẩu phục. Sau lần này, đúng là làm cho thanh danh của Bách Lý Dực lưu truyền trở lên oai hùng.
Đối với Bách Lý Dực mà nói, những điều này đang vô cùng cần thiết.
Đêm thứ 2 sau khi kết thúc cuộc săn mùa xuân, rồng vàng cùng đám mây uốn lượn trên cột đỏ, với hương thơm lượn lờ bay trong lư hương, rồng vàng giương nanh múa vuốt như muốn cưỡi gió bay đi.
Bách Lý Dực ngồi trước án thư bên trong đại điện, đưa lừng về phía bức màn đỏ tươi phía sau, đang xem đống tấu chương trên bàn, lướt mắt nhìn về phía tượng gỗ trên cái hộp
Mở ra cái hộp, bày ra mảnh lụa màu đỏ, trên mảnh lụa, để một lệnh bài đen kịt. Nàng nhìn tấm lệnh bài kia, trên đó khắc một con nai sống động, khẽ cau mày. Ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng Đế đang ngồi trên long án, trong mắt giả bộ nghi hoặc.
Hoàng đế nhìn Thái tử bên dưới, trên mặt cũng không thể hiện gì nhiều, chỉ từ tốn nói, "Đây là lộc phù điều động 10 vạn kị binh hạng nhẹ, làm sao ? Con không muốn ?"
10 vạn kị binh hạng nhẹ, chính là đại quân đang đóng giữ Lan Châu, tướng quân tạm dẫn đầu đang là một đại hoàng tử của mẫu tộc, sau 10 năm chiến tranh của 2 bên Hoa - Hồ, chết trận trên sa trường nhiều vô số, sau khi Địch Long Tướng quân đánh thắng được người Khương Hồ, liền đem 10 vạn đại quân hạng nhẹ không trực thuộc của mình giao ra, hiện vẫn chưa có người dẫn đầu.
Khoảng thời gian Bách Lý Dực chưa về Bắc Hoa, đã mưu tính hồi lâu, cũng đã có một trong hai khối lộc phù thống lĩnh kia, hiện nay lại có thêm khối này, vậy 10 vạn đại quân hạng nhẹ này, đã chân chính nằm trong tay nàng .
Đã dâng lên đến miệng, nào còn không muốn ? Bách Lý Dực nhoẻn miệng cười, thản nhiên nói. "Là phụ vương tín nhiệm nhi thần, nhi thần sẽ không để phụ vương thất vọng."
Hoàng đế hài lòng gật gù, nói một tiếng, "Ừ." Ngay sau đó, lại nói, "Chân của Lão Đại, là con làm bị thương ?"
Bách Lý Dực hiểu được, chuyện này nhất định sẽ đến tai hắn, biết cũng không thể giấu nổi, chỉ là đột nhiên hắn hỏi như thế, có chút kinh ngạc, cũng chỉ có thể gật đầu, giọng nói không buồn không vui nói. "Coi như thế đi."
"Nha, làm sao lại là coi như thế đi ?" Hoàng Đế dừng bút son trong tay lại, nhìn Bách Lý Dực cười mà không cười, đôi mắt vốn vẩn đục bỗng chốc lóe sáng.
Bách Lý Dực cũng không sợ hắn trách mắng, chỉ nói, "Trong thời gian nhi thần săn bắn, không cẩn thận làm ngựa hắn giật mình, làm hại hắn ngã ngựa."
"Hừ !" Hoàng đế nặng nề hừ một tiếng, giọng nói mang theo vẻ bất mãn mãnh liệt, "Sau con nên cẩn thận một chút, bằng không lần sau rơi không phải là Lão Đại rồi." Câu nói này, dĩ nhiên là mang theo tức giận.
Bách Lý Dực nhìn lộc phù trên bàn, coi như chẳng để tâm gì đến nỗi tức giận của hắn, chỉ ngoan ngoãn chắp tay, nhàn nhạt đáp một tiếng, "Nhi thần ghi nhớ lời giáo huấn của phụ hoàng."
".........." Giả bộ ngoan ngoãn như vậy rồi lại thờ ơ, đúng là khiến cho người kia hỏa khí trong người không thể phát tác ra được.

Bình Luận (0)
Comment