Thanh Vũ - Cửu Thập Thất Lang

Chương 50



Đã là thời tiết mùa đông, gió rét phương Bắc thổi vào giấy cửa, phát ra tiếng kẹt kẹt. Trong phòng rộng rãi, một ánh lửa nhỏ như hạt đậu chiếu lên án thư đầy tấu chương, người ngồi ở trước án thư, con ngươi đen kịt.
Bách Lý Dực chăm chú phê quyệt tấu chương, thân thể thả lỏng, khẽ tựa lưng vào ghế, thở dài nhẹ nhõm. Nhìn cán bút khẽ lay động, đôi mắt nàng sáng lên, trong lúc giật mình nhớ tới quốc thư ngày hôm nay.
Tân Đế của Thương Quốc dĩ nhiên đã chọn ra trượng phu cho mình, đại hôn vào tháng 2 sang năm. Người có thể chọn, dường như giống như trong dự liệu, không phải Thương Lạc, mà là một vị công tử thế gia của Thương Châu.
Quả nhiên, người nữ nhân kia vẫn như lần đầu gặp gỡ, vẫn là một người coi trọng đại cục. Quãng thời gian trước,  đại quân Nam Hạ áp sát biên cảnh Thương Quốc, đủ để chứng minh, đối với Thương Bác Nhã mà nói, cái người đệ đệ có thể giúp hắn đánh trận này, đương nhiên so với vị trí trượng phu của Thương Quốc vẫn tốt hơn nhiều, hơn nữa, càng thêm vẻ vang.
Nhớ tới thời gian ở Nam Hạ năm đó, người nam nhân kia ngụy trang vẻ ngoài nho nhã nhưng dã tâm bừng bừng, tự hiểu được, sau khi hắn cùng vị Đoàn Gia kia đồng mưu, càng có dã tâm lớn hơn. Người như vậy, để Thương Lạc thấy rõ, cũng không phải chuyện xấu gì. Huống chi, bây giờ Thương Lạc cũng không phải là vị Vương gia nhàn tản năm đó, ai biết sẽ có một ngày huynh đệ phản bội nhau hay không đây ?
Không chỉ ỷ vào việc đánh trận nhiều năm như vậy, không muốn chỉ nhìn thấy một Thương Lạc chỉ biết trên chiến trường, nhưng ngươi có thể có được cái gì đây ? Bách Lý Dực lớn như vậy vẫn luôn phải tính toán, chỉ có thể lựa chọn để người khác tính toán mình, hoặc là mình tính toán người khác, thậm chí ngay cả người bằng hữu thật lòng với Bách Lý Dực. Y hệt năm đó, biết rõ ý đồ xấu trong lòng Đoạn Chỉ Ngọc, nhưng vẫn nghe theo lời nàng, đưa hắn dẫn tới gót chân của nàng.
Có thể chung quy, vẫn là băn khoăn một ít tình ý.
Không phải vậy sẽ không nghĩ cách lừa hắn biết chân tướng.
Nếu như lần này, không phải Đoạn Chỉ Ngọc ngầm lén lút liên hệ Thương Lạc, để hắn đến Thương Châu, phỏng chừng Thương Lạc mãi mãi vẫn cho rằng người nữ tử làm hắn mê đắm kia chỉ là một Vũ Cơ, chỉ vội vã gặp nhau một năm liền ly biệt. Giống như khi đến, giấc mộng bình thường tiêu tan trong sinh mệnh hắn.
Lúc đó Bách Lý Dực còn tưởng rằng, Đoạn Chỉ Ngọc cũng có chút tình ý với hắn, hoặc là có thể cùng nhau. Dù sao nam nhân si tình như kia, đối với nữ nhân mà nói, cũng là kết quả tốt mà. Có thể Đoạn Chỉ Ngọc chung quy không phải nữ nhân bình thường, vì lẽ đó, Thương Lạc triệt để tuyệt vọng.
Dựa theo tính tình trọng tình trọng nghĩa như hắn, hẳn là rất khó vượt qua đi. Không phải vậy, đã không thỉnh cầu vĩnh viễn trú ở biên cương không trở về. Hiện nay Nam Hạ quân thần không hợp, một nửa hẳn cũng là thủ đoạn của Nữ Đế kia.
Thật là tàn nhẫn.
Đem mỗi người đều lợi dụng đến cực hạn, điểm ấy, Bách Lý Dực đúng là không bằng nàng.
Dưới ánh lửa, con ngươi từ từ mơ hồ, Bách Lý Dực vùi ở trên ghế dài, thở dài một hơi, hoảng hoảng hốt hốt, nhớ tới lần đầu gặp Đoạn Chỉ Ngọc.
Khi đó Đoạn Chỉ Ngọc nói, "Ta hiểu được ngươi biết ta là ai, không cần phí lời, đánh cược với ngươi thì thế nào ?"
"Đánh cược cái gì ?"
"Ngươi giúp ta dẫn tới trước mặt Thương Lạc, nếu như hắn nhìn ta nhiều một chút, tiếp đón ở Nguyên Châu, chúng ra không quấy rầy lẫn nhau. Nếu như không thể, ta liền nói cho ngươi biết, bí mật của Vô Ảnh."
"Thành giao."
Kết quả, nữ nhân vô cùng đắc ý kia thắng.
Đoạn Chỉ Ngọc đạt được kết quả như nàng mong muốn, trước đêm rời khỏi Châu Thành nàng từng gặp qua Bách Lý Dực một lần. Khi đó, ma xui quỷ khiến Bách Lý Dực thế nào, liền hỏi nàng một câu, "Ngươi yêu hắn sao ?"
Kết quả người nữ nhân kia cười nhạo nói, "Yêu ? Là cái gì a ?" Dứt lời, ôm lấy chén rượu uống cạn một hơi. Khi đó, Bách Lý Dực nhìn đầu ngón tay sơn màu hồng của nàng, nghĩ tới Thương Lạc đang ở biên cương phía Bắc xa xôi, hít một hơi dài.
Nữ nhân này, giống như nàng vậy, lên 7 tuổi thì mẫu thân bị giết, 9 tuổi tự tay đâm huynh trưởng, 11 tuổi bắt đầu lang bạt giang hồ, dựa vào những gia thần mẫu thân lưu lại từng bước lấy lại mọi thứ. Đối với Bách Lý Dực và nàng mà nói, nắm trong tay toàn bộ binh quyền mới cho Bách Lý Dực  và nàng cảm giác an toàn.
Vì lẽ đó, yêu là cái gì ?
Nhớ tới mình từng gặp nữ nhân thích giết chóc kia, Bách Lý Dực đưa tay che kín ngực. May là, may là lần đầu tiên giết người, còn có ngươi ở bên cạnh, không phải vậy, ta đều không biết sẽ thành cái dạng gì nữa.
Đại khái, nếu chưa trở về Nam Hạ, thì sẽ phái người đâm chính phụ thân, huynh đệ mình đi.
Nếu như không có ngươi, ta không thể tưởng tượng, chính mình sẽ biến thành người nào.
Đầu ngón tay lục lọi hoa văn trên vạt áo, đóng mắt lại, Bách Lý Dực nghĩ tới khuôn mặt tinh xảo ngây ngô kia.
Rất nhanh đến tháng 2, Tân đế của Thương Quốc sau khi lên ngôi lại lo liệu một việc vui mới. Lần này, Bắc Hoa phái người đi sứ không phải là Bách Lý Hàm. Bởi vì sau tháng 3, vị hoàng tử chuyên đi sứ này sẽ cử hành đại hôn.
Bách Lý Hàm cưới chính là một đại gia khuê tú của quý tộc, Hoàng Đế vì công lao đặc biệt của hắn mấy năm vừa qua liền chỉ hôn cho hắn, còn ra lệnh cho Bách Lý Dực lo liệu đại hôn cho hắn, dành cho vị hoàng tử trẻ tuổi này một lễ cưới long trọng nhất. Trong toàn bộ tháng 3, Bách Lý Dực cơ hồ đều vì chuyện này mà bận rộn.
Cuối cùng cũng coi như đến ngày đại hôn, Bách Lý Dực cũng coi như nhàn dỗi, sau khi chủ trì xong buổi lễ liền lui sang một bên, đứng một bên bồi tiếp Hoàng Đế ăn mừng, sau khi Hoàng Đế đi rồi, mới vào tiệc.
Trong đại điện được trang hoàng lộng lẫy, giờ khắc ngày ngập tràn màu đỏ hỉ sự. Bách Lý Dực giơ chén rượu, đáp lễ chúc rượu quần thần, dáng vẻ cũng khá là cao hứng. Chính là thời điểm đang vui mừng nhất, trên vai bỗng nhiên như có ai dùng lực, một giọng nói khá là châm chọc truyền đến bên tai, "Xem ra, Thái Tử điện hạ làm lễ quan khá là thoải mái a, không bằng thần đệ xin ý chỉ phụ hoàng, để chức quan của lễ bộ cho ngài làm, không muốn phiền binh bộ đồ phải phiền phức, chẳng phải tốt hơn sao ?"
Mùi rượu nồng nặc tới gần, Bách Lý Dực khẽ nhíu mày. Nàng giơ tay, nhẹ nhàng phẩy cánh tay đang đặt trên bả vai mình, giọng nói không lạnh không nóng nói, "Đây là ngày vui của thập nhất đệ, làm ca ca như ta đương nhiên cũng vui mừng. Thất đệ không phải cũng phải chúc mừng cho hắn sao ? Ngươi nhìn, ngươi uống say rồi."
Nàng quay đầu, đối diện với ánh mắt mơ màng của Bách Lý Nhạn, nhẹ như mây gió nói. Uống đến hai gò má ửng hồng, Bách Lý Nhạn nhún nhún vai, làm bộ dáng không liên quan đến ta, cười nhạo nói, "Chút rượu này, thần đệ sao mà uống say được. Nếu huynh trưởng đã nói hôm nay là ngày vui của Thập nhất đệ, không bằng hôm nay không say không về. Đến Đến Đến, mọi người đến chúc rượu Thái tử điện hạ nào." Nói xong, lấy chén rượu bên cạnh, liền muốn rót rượu.
Bách Lý Dực hiểu được thất hoàng tử đang muốn đùa bỡn mình, thứ nhất là thị uy, thứ hai là làm cho nàng lúng túng. Ai ai mà không biết, nàng tửu lượng không tốt, liền ngay cả Hoàng Đế cũng không ép nàng uống nhiều. Đệ Đệ này thật là có ý, nửa năm qua lấy đi một nửa của binh bộ, bây giờ hẳn là tuyên chiến ?
Từ sau khi Thương Quốc lập quốc, đại quân Bắc Hoa rút về, thái độ của Hoàng Đế đối với Bách Lý Dực đang từ sủng tín biến thành thờ ơ. Thậm chí còn làm thế lực người của nàng suy yếu, cơ hồ hung hăng chèn ép Đông cung, nửa năm qua thay đổi thất thường thật đúng là dằn vặt lợi hại. Đã như thế, vỗn dĩ các hoàng tử dã tâm luôn bừng bừng liền động thủ, mà Thất hoàng tử Bách Lý Nhạn cũng là một trong những người đó.
Mà tháng 2 vừa rồi, thậm chí Hoàng Đế còn đem Bách Lý Dực cấm túc trong Đông cung, mãi đến tận khi chuẩn bị cho đại hôn của Bách Lý Hàm mới thả ra, lại cho nàng  ra tay xử lí. Có điều, không có chút thực quyền nào.
Cách làm như thế, đối với Bách Lý Dực mà nói, không quá khó tưởng tượng. Dù sao mấy ngày này, những nơi nàng động tay vào nhiều lắm, rõ ràng cho thấy làm quá rồi. Cũng may các bộ cũng ổn định, thừa dịp trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi chút cũng tốt.
Có thể những người khác không nghĩ như vậy, đặc biệt là một thời gian trước, Hoàng Tử phi của Đại hoàng tử sinh ra một vương tử, sau khi Hoàng Đế phái ngự y đến Đông cung, liền tuyên Thái Tử vào điện, sau đó trong thư phòng truyền ra tiếng chén ly bị ném. Lời đồn đãi truyền đầy trời.....
Đơn giản là Thái Tử thật là sủng nam nhân, kết hôn nhiều năm chưa từng thân cận thái tử phi, liền không có con, trêu long nhan giận dữ.
Ngay đến cả Khương Thiệu Dương thân cận với nàng nhiều năm, còn có chuyện tình yêu của Nam Hạ, trên đường lớn ngõ nhỏ đền lưu truyền đến mấy phiên bản. Vì thế, cũng không thiếu những lời nói sâu xa của trung thần nói đến vấn đề dòng dõi của Bách Lý Dực, còn khuyên nàng rời xa Khương Thiệu Dương...vân vân mây mây.
Cũng may nhờ nhiều chuyện phiền lòng như vậy, mới có thể làm cho nàng càng kiên trì hơn, mới không để tâm tới đệ đệ của nàng đang tràn đầy tửu khí đến đá xoáy nàng một phát.
Nhìn chén rượu tràn đầy rượu, Bách Lý Dực không thể từ chối hay gật đầu, đáp một tiếng, "Việc vui như vậy, đúng là cũng nên không say không về. Chư vị, hôm nay nếu ai không uống đến không nhấc người lên được, Cô ngày mai sẽ phái người thưởng cho hắn vài hũ Tử Liệt Tửu để hắn ngày hôm sau không bò vào triều sớm được nữa."
Dứt lời nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Bách Lý Nhạn nhìn thấy nàng phóng khoáng mạnh mẽ như vậy, đúng là có chút sửng sốt, hắn vẫn không nghĩ tới Bách Lý Dực xưa nay tửu lượng không khá lại có thể hảo sảng như vậy. Cũng là uống một hơi cạn sạch rượu.
Nhất thời tiếng ủng hộ vang lên.
Tiếng náo động bên này đã sớm thu hút chú ý của tân lang, Bách Lý Hàm thấy thế, khẽ nhíu lông mày. Hắn cũng đã sớm biết hai vị huynh trưởng này xưa nay không hợp nhau,hơn nữa vị Thái Tử ca ca kia, tuy rằng là một người tốt, thân thể của nàng có chút yếu đuối không thể chối cãi, nhưng thấy nàng uống nhiều như vậy, lo lắng sẽ xảy ra chuyện, Bách Lý Hàm vội vàng chạy tới khuyên nhủ, "Các huynh trưởng ngày hôm nay tuy là cao hứng, tuy nhiên không nên uống như thế. Nếu như đều say không biết trời đâu đất đâu, thập nhất phải bỏ phí nhiều canh giờ. Nghĩ đến các huynh trưởng cũng không muốn phá hỏng đại sự của thần đệ, để cho thần đệ đêm tân hôn không được mặn nồng."
Hắn cười cười đoạt lấy chén rượu của Bách Lý Dực, ngôn từ ôn hòa. Bách Lý Dực ngước mắt, hứng thú liếc mắt nhìn hắn, "Nha ? Ngươi cảm thấy các vị ca ca này sẽ phá hỏng đại sự của ngươi ? Yên tâm đi, đêm nay không ai có dự định chuốc say ngươi, dù sao, làm huynh trưởng, ta cũng mong ngươi sớm cho phụ hoàng một tôn tử ngoan ngoãn đây."
"Không phải là , chuyện sinh hoàng tôn không dễ dàng như vậy." Bách Lý Hồng im lặng đứng bên cạnh rốt cục lên tiếng, châm chọc nhìn Bách Lý Dực. Bách Lý Dực quay đầu, cả năm nay mới nhìn thấy dáng dấp của Đại Hoàng tử, nhìn dáng vẻ chán chường của hắn, lông mày khẽ nhíu một cái, lộ ra một nụ người châm chọc, "Đại Hoàng huynh ngươi nói không sai, vì lẽ đó đêm nay đi tân phòng trước, ngươi có thể hảo hảo chỉ giáo hắn một phen a, ai cũng hiểu được, bản lĩnh của Đại Hoàng huynh là nhất rồi."
"Ngươi!" Bách Lý Hồng trừng mắt, con ngươi nhìn đối phương như muốn nứt ra.
Mọi người ngờ ngợ nhớ tới nguyên nhân năm ngoái các đại thần cứu Bách Lý Hồng dưới kiếm Hoàng Đế, không khỏi giật mình. Không ngoài 4 chữ "Huyết thống hoàng gia."
Coi như ngươi có người nối dõi thì đã làm sao ? Bây giờ, Tọa trấn Đông cung, không phải là Bách Lý Dực ta sao ?
Bách Lý Nhạn ở bên thấy rõ tâm ý bên trong ánh mắt của Bách Lý Dực, ánh mắt lóe lên, ẩn chứa sau khuôn mặt lạnh lẽo kia.

Bình Luận (0)
Comment