Tu vi bị thụt lùi, Sở Vân nhiều lần lấy ý niệm nội thị thân thể, không có phát hiện bất cứ sự khác biệt nào. Nhưng, vô luận tu luyện như thế nào, sử dụng loại thủ đoạn nào, từ đầu đến cuối không cách nào ngưng tụ Nguyên Đan, trở lại "Kết Đan cảnh" .
Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều biết hắn không thể đột phá tu vi. Cho dù là Hóa Cương Cảnh võ giả, một khi mất đi tiềm lực, cũng chỉ có thể để cho người ta tôn kính ở vẻ mặt, khó có thể tôn kính phát ra từ nội tâm.
Sở Vân trong hoàn cảnh này không thể tiến vào Linh Vũ học viện, đành phải nhịn đau từ bỏ cơ hội gia nhập học viện, danh ngạch mà hắn khổ sở mới có được trong cuộc tuyển chọn Linh Vũ bỗng nhiên bị huỷ, điều đó so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Về sau, vị đạo sư râu cá trê đích thân đến xem xét thương thế của hắn, ngay cả hắn cũng đều tra không ra nguyên cớ. Mắt thấy một hạt giống tốt không chạm được vào phù sa, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng cũng không làm được gì, mặc dù đồng tình với đối phương, nhưng thân là đạo sư học viện, cũng không thể phá lệ Linh Vũ học viện để tuyển chọn một tên phế nhân.
Sự thật Phỉ Phỉ lúc mang thai từng thay mặt Sở Vân mời hắn tới, lại không nghĩ đến hai người trúng tuyển vào học viện, một người bị phế bỏ, một người khác biến mất không tạo lên chút gợn sóng nào.
Hắn động viên Sở Vân vài câu, vị đạo sư cuối cùng cũng thúc thủ vô sách, đành phải rời đi, quay lại Linh Vũ học viện bẩm báo chi tiết.
Không biết cao tầng Linh Vũ viện thảo luận như thế nào, tóm lại việc này tuyền lên trên, giống như đá chìm đáy biển, không giải quyết được gì.
Thời gian dài sau đó, Sở Vân cảm nhận được sâu sắc cái gì là thói đời nóng lạnh, các hảo hữu của hắn ngày xưa cũng rời đi, ánh mắt của các trưởng bối trong tộc không còn chờ mong như trước nữa, phần lớn tùy tùng, những người hâm mộ đều biến mất không một dấu vết, chỉ có mấy người bạn tri kỉ vẫn giữ liên lạc, nhưng ít còn hơn không, hoàn cảnh ngày càng thê lương.
Sau đó, hắn bắt đầu bỏ bê kết giao, tránh xa các sự vụ của gia tộc. Bây giờ, hắn sinh hoạt thường ngày, cũng không giống thiên tài như trước kia nữa , chỉ là đau khổ vì mất ái thê, sa vào bi thương tận cùng.
Ngày xưa không ai không biết tên tuổi vang dội của hắn, hiện nay lại trở thành một loại châm chọc. Ngay cả mấy tên tạp dịch, nha hoàn người hầu đều có can đảm trào phúng vài câu, thông qua việc nói xấu cường giả đem lại cho bản thân chút kiêu ngạo.
Cứ thế mãi, Sở Vân triệt để trở thành người không có tiếng nói, mà nhi tử của tên tàn phế cũng không khác gì phế vật, Sở Thiên từ nhỏ cũng không thể tránh khỏi việc này.
Phỉ Phỉ triệu hoán Yêu Hồ vhi linh gần đó có rất nhiều người chứng kiến, tin tức truyền bá ra, mọi người đều biết nương tử của Sở Vân lại là yêu quái.
Theo như cái này thì Sở Thiên không chỉ là phế vật giống cha hắn, còn là yêu quái giống mẹ của hắn. Đối với đám người hiếu kì mà nói không thể nghi ngờ đây là đề tài nói chuyện rất tốt. Vì thế, mọi người nhìn về phía Sở Thiên thường thường sẽ không nhìn hắn với ánh mắt nhìn con người, mà lại giống ánh mắt nhìn sinh vật lạ vậy.
May mắn, về sau đánh một trận với Sở Ca, cũng vì thế, một số người biết được Sở Thiên tuổi còn nhỏ, thực lực rất không tầm thường, liền coi trọng mấy phần, thay đổi một chút cách nhìn.
Nhưng đó chỉ tạm thời, nếu như Sở Thiên càng mạnh mẽ, kéo xa khoảng cách của bản thân với những thiếu niên cùng thế hệ, cũng có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh giống cha của hắn, trèo càng cao ngã càng đau...
Bóng đêm thâm trầm, Mặt trăng đã tới giữa bầu trời, như bị cố sự của Sở Vân đả động, mở rộng tấm lòng, lấy ánh trăng ôn nhu ôm trọn hai cha con vào trong lòng.
Sở Vân đã nói ra hết bí mật năm đó, Sở Thiên vẫn như cũ như đắm chìm vào những năm tháng đó, ngồi yên thật lâu mới tỉnh lại, sờ mặt một cái, toàn nước mắt lạnh buốt, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, sớm chảy khắp mặt hắn.
"A, ngươi rơi lệ, đã mười mấy tuổi rồi lại khóc nhè như trẻ con. Ha ha, sớm biết ngươi yếu ớt liền không nói cho ngươi. Ta là nói trước rồi đừng hỏi sự tình năm đó, ngươi liền không nghe, khóc thành dạng này, thật là tự mình chuốc lấy cực khổ."
Sở Vân nói châm chọc, mang vẻ mặt tươi cười, kì thực hắn cố làm ra bầu không khí đó, miễn cho nhi tử quá mức thương tâm.
Nghe vậy Sở Thiên luống cuống tay chân lau nước mắt, trong lòng ngầm lập thệ nói, đời này kiếp này, cho dù có phải đi xuống hoàng tuyền, cũng phải tìm đem mẫu thân về, nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt. Tuy tu vi của hắn còn non yếu, nhưng hắn lại có chí hướng của bản thân, chắc chắn hắn sẽ đi yêu tộc, hỏi thăm nơi ở của người mang cái danh "Ông ngoại" kia, làm cho ra lẽ. Không phải là cứ có thực lựu cường đại, liền có thể muốn làm gì thì làm?
Sở Vân trầm ngâm một chút, từ trong tay áo lấy ra một vật trịnh trọng đưa tới, Sở Thiên đưa tay tiếp nhận, chăm chú nhìn vào, là một ngọc bội lóng lánh màu huyết hồng.
Ngọc bội tạo hình kì dị, phong cách không giống ai, ở giữa điêu khắc một con mắt yêu dị, cùng cái gọi là Huyết Yêu Đồng có chút tương tự, trong đó giống như ẩn chứa hết thảy trí tuệ, chỉ nhìn một chút cũng làm người ta hãi hùng khiếp vía.
Thấy nhi tử thể hiện vẻ mặt thắc mắc, Sở Vân mở miệng giải thích: "Mẹ ngươi trước khi đi lưu lại vật này, ngươi hãy nghien cứu kĩ nó đi, chắc chắn sẽ có thu hoạch. Trời đêm đã muộn, ngươi trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai hãy nghiên cứu cho kỹ."
Trở lại trong phòng mình, lê đôi chân đến ben giường, Sở Thiên lật qua lật lại, trong lòng buồn bã một hồi nhớ mẫu thâm, nghĩ lại cảnh lão cha sau rượu, bỗng nhiên lại xuất hiện một "Ông ngoại" bá đạo.
Không thể cứ như vậy được, hắn âm thầm cắn răng, bỏ qua những ý nghĩ rối loạn trong đầu, cưỡng ép tiến vào giấc ngủ. Đang ngủ say, khóe miệng hiện ra ý cười thoả mãn, hắn mo thấy một nhà đoàn viên, mẫu thân trở lại bên mình...
Hôm sau trời vừa sáng, Sở Thiên đã rời giường liền gọi Tiểu Nguyệt đến bên giúp hắn chuẩn bị, nghiêm cấm tất cả mọi người tiến vào viện. Lại trở về phòng đóng chặt cửa , chuẩn bị kĩ tinh thần, lấy ra ngọc bội mẫu thân lưu lại cho mình.
Ngắm nghía ngọc bội huyết hồng trong tay mình, ánh mắt hắn bỗng ôn nhu, phía trên, tựa hồ như còn lưu lại khí tức của Mẫu thân trước khi đi, nhất định có dụng ý nào đó, cụ thể là chuyện gì a?
Sở Thiên lộ ra thần sắc suy tư, lại đem nguyên lực truyền vào ngọc bội thông qua bàn tay, nhưng cho dù toàn lực thôi động, vật này cũng không hề phàn ứng chút nào. Nguyên lực tinh thuần dốc vào như sông lớn, mà miếng ngọc bội ngay cả một chút cũng không động đậy.
Xem ra, muốn câu thông với vật này, không thể dùng nguyên lực được rồi.
Nhãn châu xoay động, Sở Thiên suy nghĩ theo hướng khác, đi lại vài vòng trong phòng, cuối cùng lấy ra thanh tiểu đao từ trong tủ. Đặt ngọc bội lên bàn tay trái rồi đưa ngón trỏ ra tay phải cầm tiểu đao vạch một cái. Ánh dao sáng loáng xoẹt qua, ngón trỏ lập tức xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, máu tươi từ vết thương nhỏ lên ngọc bội, biến mất không một đấu vết.
Thấy thế trong lòng hắn tràn đầy vui vẻ, từng nghe các trưởng bối nói qua việc nhỏ máu nhận chủ, xem ra quả nhiên không sai.
Nhưng sau khi ngọc bội hấp thụ toàn bộ máu tươi, Sở Thiên chờ đợi nửa ngày cũng không thấy có dị biến gì. Sắc mặt bỗng hoá thất vọng, thế là thế nào a, cho dù là rót vào nguyên lực, còn cho hấp thụ tinh huyết, cũng không thấy nó phản hồi chút nào.
Dằn tạp niệm trong lòng xuống, hắn suy nghĩ thật lâu nhưng cũng không ra chủ ý có ích gì, bỗng nhiên hắn nhớ ra một việc quan trọng, tại sao hắn không nghĩ ra sớm hơn cơ chứ.
Sở Thiên nhắm hai mắt, hồi tưởng lại cảm giác bị Băng Tức hùng sỉ nhục, khí tức quanh người hơi chút ngưng tụ, đột nhiên lồng lộn lên, bên trong cơ thể như có dòng điên chạy qua, sau đó bên ngoài cơ thể được bao bọc bởi quang kén. Sau đó, Huyết Yêu đồng trên trán xuất hiện, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, Huyết Yêu đồng dựng thẳng bỗng bắn ra một ta sáng, trực tiếp chiếu lên yên nhãn trên ngọc bội.
Ở giữa ngọc bội, huyết đồng giống như được sống lại, từng đường vân uốn lượn như cá trên ngọc bội bỗng nhiên sống dậy, vận động với quỹ tích cực kỳ huyền ảo, phảnh phất chứa thiên địa chi ý bên trong.
"Ong ong!"
Toàn bộ ngọc bội đều chấn động , làm mấy cái bàn xung quanh cũng run rẩy theo. Mặc dù cái bàn đó được làm từ một loại gỗ vô cùng rắn chắc, nhưng rất khó tưởng tượng, chiếc ngọc bội nhỏ nhắn này, lại có năng lực khiến cái bàn lớn rung chuyển.
Dị tượng như thế, Sở Thiên chưa từng nhìn thấy, không khỏi có chút kinh hoảng, bắt đầu do dự không biết có nên dừng lại không . Một lúc sau ngọc bội chấn động càng mạnh lại từ trên bàn bắn lên, đánh lên trên trán của hắn.
Ngọc bội tốc độ nhanh kinh người, hóa thành một chùm sáng huyết hồng, chớp mắt liền chạm đến trán của Sở Thiên, hoàn toàn không cho hắn cơ hội tránh né.
Cảm giác đau đớn mà hắn dư đoán không hề xuất hiện, sau khi va chạm, ngọc bội giống một vậy vô hình, trực tiếp xuyên qua trán bay đến con mắt thứ ba, tiến vào trong đầu hắn.
Trước mắt Sở Thiên tối đen, lấy lại tinh thần thì hắn đã rời khỏi phòng, đi vào một một thế giới lạ lẫm. Núi Lửa hùng vĩ nối nhanh thành từng dãy, nham thạch đỏ chói chảy khắp mặt đất, mặt đất nhiệt độ nóng kinh người, xa xa yêu thú hoành hành, da lông đều có màu xích hồng, miệng phun hoả diễm nóng bỏng, đều tu luyện nhờ sức nóng của nơi đây.
Ngay khi đang quan sát, đỉnh đầu bỗng nhiên tối lại, hắn cuống quít ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu hắn có cả cự long to ngàn mét. Đầu nó to như một ngọn núi nhỏ, khắp cả người lân phiến đỏ sậm như dung nham tạo thành, có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất thế gian.
Cự Long như thế, Sở Thiên chỉ đọc qua trong điển tịch, chưa hề nhìn thấy qua. Nay hắn có được tạo ngộ thần kỳ, nhưng không có thời gian ca ngợi vẻ đẹp ấy. Bởi vì con rồng này đang giương nanh mua vuốt, nhào tới trước mặt hắn, thế như Thái Sơn áp đỉnh, làm người ta ngạt thở tuyệt vọng.