Thánh Vương

Chương 52

Một quyền.

Chỉ là một quyền.

Gã thanh niên áo xanh của Học viện Hải Thần Khí Tông đã bị Dương Kỳ đánh cho kinh mạch đứt đoạn, Khí Hải nổ tung.

Lúc rơi xuống đất thì toàn bộ công lực của hắn đã biến mất, cổ họng phát ra thanh âm ‘khùn khục’, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Dương Kỳ. Hắn ngàn vạn lần không ngờ một tên "tiểu nhân vật" lại có thể bộc phát ra uy lực mạnh như Ma thần.

Gã thanh niên áo xanh biết chỉ có cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh mới có thể tung ra được một quyền cỡ đó.

"Tại sao lại mạnh như vậy?"

Gã thanh niên áo xanh rơi xuống đất, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự cuồng ngạo, sau đó dần dần chuyển thành khiếp sợ: "Ta là đệ tử kiệt xuất của học viện Hải Thần, tất cả đạo sư đều nói nếu như ta không gặp phải cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh thì không ai có thể giết ta, không ai là đối thủ của ta, vì sao ta lại thất bại trước một tiểu nhân vật? Ngươi rốt cuộc là ai? Tiểu tử, có ngon nói tên ra, chờ ta trở lại học viện Hải Thần nhất định sẽ đọ sức cùng ngươi."

"Ngươi cho rằng mình còn có thể về học viện? Nơi này là giang hồ, giang hồ hiểm ác vô cùng đáng sợ, mày nghĩ rằng tao sẽ nói tên ra hả? Thằng ngu, bây giờ ta bỏ qua cho ngươi để ngươi quay về học viện Hải Thần mời cao thủ báo thù? Không có cửa đâu con!"

Dương Kỳ cũng không nói lời vô nghĩa, chỉa ngón tay điểm trúng trán gã thanh niên kia, chân khí đột ngột bộc phát mạnh mẽ xuyên thủng đầu hắn.

Gã thanh niên áo xanh hét thảm một tiếng, tuyệt khí bỏ mình.

Sau đó, Dương Kỳ tung mình thi triển chiêu thức "Xuân Tàm Ti Vũ" hóa thành vô số sợi tơ vô hình giết chết toàn bộ binh lính ở trong thành xông ra.

Những binh lính này đều là người nhìn thấy hắn đánh chết thanh niên áo xanh, tuyệt đối không thể lưu lại.

Nếu không một khi học viện Hải Thần biết, Dương gia rất có thể sẽ biến mất khỏi thế gian, hậu họa khôn lường.

Hơn nữa, Dương Kỳ hiện giờ đang thi triển võ học của Xuân Thu Môn, Xuân Tàm Ti Vũ.

Đây chính là một kế giá họa lên người của "Xuân Thu Môn", làm cho học viện Hải Thần và Xuân Thu Môn nghi ngờ lẫn nhau, Dương gia có thể tranh thủ thời gian tăng cường thực lực để tự vệ tốt hơn.

Hơn nữa, đám binh sĩ này ở trong Vân Hải thành toàn là hạng người độc ác, giết người phóng hỏa, hiếp trước giết sau không thiếu việc ác nào …v…v

Tin tức này sẽ nhanh chóng lan đến thành Yến Đô, hắn ngăn cản những người này lại, cũng có thể tạm thời hoãn lại quá trình tấn công, có thể giúp cho rất nhiều bình dân bách tính bỏ chạy.

Khoảng mấy trăm binh lính táng thân dưới chiêu "Xuân Tàm Ti Vũ", trên người mỗi một binh lính đều có một vài lỗ nhỏ bằng đầu kim.

Tứ Quý kiếm thuật không hổ là khí công vương cấp, một khi bạo phát chỉ cần dùng Xuân Tàm Ti Vũ đã có thể giết người trong vô hình.

Nếu như có thể thi triển ba chiêu Hạ Lôi, Thu Sương, Đông Tuyết thì sẽ vô cùng lợi hại. Đây là vì hiện tại Dương Kỳ còn đang ở cảnh giới khí công tầng 8, nếu như có một ngày tấn chức đến Khí Tông tầng 9, lúc đó cao thủ trong môn phái Xuân Thu Môn có đến đây nhìn thấy hắn thi triển Tứ Quý Kiếm Thuật chắc phải xấu hổ vạn phần.

Quét sạch toàn bộ đám binh lính, trên mặt đất bây giờ toàn là những thứ linh tinh, thỉnh thoảng Dương Kỳ nhận thấy một số người mặc áo giáp màu xanh, hóa ra là "nhân loại Hải tộc".

"Vân Hải thành liên thủ với Hải tộc? Lại còn có đệ tử của học viện Hải Thần đến đây hỗ trợ."

Dương Kỳ trầm mặc một hồi sau đó nhìn sang thi thể gã thanh niên áo xanh kia, đột nhiên đưa tay ra lục lọi trên người đối phương.

Đệ tử của học viện Hải Thần không thể khinh thường được, những thứ mang theo trên người chắc là thứ có giá trị, Dương Kỳ muốn tiến vào học viện Thiên Vị học tập nên đang cần rất nhiều tiền tài.

Thế nhưng Dương Kỳ đã tính nhầm, tìm tòi cả nửa ngày cũng chẳng thấy gì, thậm chí ngay cả ngân phiếu, Tụ Khí đan, vũ khí, bí tịch cũng không có một mống.

“Đúng là một gã nghèo rớt mồng tơi.”

"Không có khả năng, đệ tử kiệt xuất của học viện Hải Thần tại sao có thể nghèo tới mức này? Không có gì cả là sao? Thần binh lợi khí chắc phải có vài món chứ?"

Dương Kỳ nghi hoặc không giải thích được.

Chân khí của hắn bao phủ mỗi tấc trên người thanh niên áo xanh, chỉ cần có chỗ nào đáng nghi đều tiến hành kiểm tra.

Một lúc lâu, ánh mắt hắn dừng lại trên một ngón tay của đối phương, phát hiện một cái giới chỉ bằng ngọc.

Cái giới chỉ ngọc lam này rất bình thường, trông như một món đồ trang sức, nhưng nó lại làm cho Dương Kỳ cảm thấy cổ quái bởi chất liệu vô cùng kín kẽ, ngay cả chân khí của hắn cũng không thể tiến vào trong đó.

Chân khí của Dương Kỳ có thể thấm thấu trong một tảng đá lớn, thậm chí có thể nhìn xem trong tảng đá có gì, đây cũng là khả năng của khí công tầng 8, cảnh giới Hóa Khí.

Thế nhưng mỗi khi chân khí thẩm thấu vào trong cái ngọc lam giới chỉ này thì đều giống như đá chím đáy biển.

Dương Kỳ chỉ cảm thấy cái giới chỉ này là một vùng biển rộng mênh mông, bên trong không có gì cả, điều này cũng là một điểm không bình thường.

Hơn nữa, trên người gã thanh niên áo xanh chẳng có kiện binh khí pháp bảo nào, duy chỉ có cái giới chỉ này, vì thế nó nhất định là kỳ vật.

Dương Kỳ vung tay lên thu cái giới chỉ vào trong lòng bàn tay, sau đó thi triển thân pháp bay đi.

Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi vùng đất thị phi này.

Bởi vì cao thủ của học viện Hải Thần đã chết, đây không phải chuyện đùa, chắc chắn sẽ có người tới đây tra xét, hắn mà còn ở đây kiểu gì cũng bị phát hiện.

Quả nhiên, ngay khi Dương Kỳ rời đi được nửa ngày, gió thu hiu quạnh nổi lên, những thi thể trên con đường này bị một tầng lá khô phủ kín, trên đường không một bóng người, một số chiến mã đã sớm chạy trốn không còn thấy tăm hơi.

Đột nhiên có tiếng động từ xa truyền tới, sau đó là vô số tiếng bước chân của ngựa, một mùi tanh giống như dã thú cũng lan tới, dường như là đại quân yêu thú đang đến.

Chỉ chốc lát sau trên con đường rộng đã có xuất hiện một hàng dài đèn đuốc sáng trưng.

Sau đó là một đoàn quân đông nghịt cuồn cuộn lao tới, mỗi một con chiến mã đều cao to hùng tráng, hóa ra đây là chủng loại Giao Mã rất hiếm thấy.

Dương gia lúc này chỉ có 28 con Giao Mã, mà bây giờ ở đây lại có vô số, chỉ riêng khí thế hùng tráng đã có thể hù dọa binh sĩ thủ thành tim đập chân run rồi.

Nộ Mã Như Long. Mặt đất chấn động, cây cối hai bên đường rung rẩy theo từng trận vó ngựa, cành khô, bụi cỏ đổ rạp gãy nát dưới hàng loạt chân ngựa.

Trên mặt đất, tất cả cành khô lá héo úa đều bị thổi bay, để lộ những thi thể trên mặt đất.

Tất cả những người trên ngựa đều nhìn thấy thi thể của thanh niên áo xanh, trong số người này có một trung niên sắc mặt vô cùng khó coi, hắn phóng lên cao rồi lướt tới trước mặt thanh niên áo xanh, bàn tay to lớn vùng lên tóm lấy thi thể đối phương.

Chân khí cuồn cuộn đưa vào thế nhưng thanh niên áo xanh vẫn không nhúc nhích.

Trên mặt trung niên nhân này hiện lên sự khiếp sợ:

"Sao lại chết, tại sao có thể chết được? Cổ Triệt là đệ tử kiệt xuất của học viện Hải Thần, tu vi khí công hầu như là vô địch dưới cảnh giới Đoạt Mệnh, cho dù gặp phải rất nhiều cao thủ Khí Tông vây khốn, hắn cũng có thể trực tiếp đào tẩu. Tại sao lại chết? Là ai giết hắn, Vân Hải Quốc ta biết ăn nói như thế nào với học viện Hải Thần đây?"

"Thành chủ, việc cấp bách hiện giờ là phải tra rõ ai là người giết Cổ Triệt, đồng thời báo cáo cho Đại thống lĩnh Hải tộc, rồi báo tin tới học viện Hải Thần."

Một nam tử đứng sau trung niên này nói với giọng kinh hãi.

Hóa ra người trung niên cao lớn này lại là quốc chủ Vân Hải quốc, Vân Trung Long. Đồng thời cũng là phụ thân của Vân Hải Lam.

"Vết thương này sắc bén như tơ, kín kẽ như mưa, triền miên không dứt, có một cỗ khí tức mùa xuân đang nảy mầm..."

Vân Trung Long kiểm tra vết thương tỉ mỉ, đột nhiên chấn động toàn thân:

"Là Tứ Quý Kiếm Thuật của Xuân Thu Môn, có thể giết được Cổ Triệt, tuyệt đối là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh? Vì sao cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh của Xuân Thu Môn lại tới nơi này?"

"Đại quốc chủ, thuộc hạ đã kiểm điều tra ra, mấy trăm chiến sĩ của chúng ta Vân Hải Quốc cũng bị một loại như tơ kiếm khí xuyên thủng mà chết, đối phương dường như dùng một chiêu này đánh chết hơn trăm người, khí công rất cao cường."

Một vị cao thủ sau khi kiểm tra tất cả các thi thể ven đường báo cáo.

"Hả? Giới chỉ Hải Dương Chi Tâm trên ngón tay của Cổ Triệt đâu rồi? Sao lại không thấy? Lẽ nào cũng bị người ta cướp đi?"

Vân Trung Long tiếp tục kiểm tra, đột nhiên nhìn thấy giới chỉ màu xanh trên ngón tay của Cổ Triệt đã biến mất, toàn thân run như lên cầy sấy, hắn biết giá trị của cái giới chỉ này vượt rất xa bản thân của Cổ Triệt.

"Quốc chủ, sao người lại khẩn trương như vậy? Người cũng đã chết rồi, đồ vật trên người hắn kiểu gì chẳng bị lục đi."

Một gã cường giả khí công tầng 8 hỏi.

"Ngươi thì biết cái gì? Thứ quý nhất trên người Cổ Triệt chính là cái giới chỉ Hải Dương Chi Tâm kia, nghe đồn trong đó có một trái tim được đúc bằng ngọc, bên trong đó là không gian riêng biệt có thể chứa đựng nhiều thứ. Đây là bảo bối mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi, lần này hắn chết đi, bảo bối lại bị cướp mất, tinh anh của học viện Hải Thần nhiều vô cùng, nhưng bảo bối này lại chỉ có một. Chuyện này không phải chuyện đùa. Chỉ sợ học viện Hải Thần sẽ khai chiến cùng Xuân Thu Môn."

Vân Trung Long sắc mặt nghiêm túc vô cùng:

"Đi, thu binh về nước, tạm thời đình chỉ mở rộng, củng cố lực lượng, tích trữ lương thảo, chờ sau khi hoàn toàn điều tra rõ chuyện của Cổ Triệt chúng ta mới tấn công thêm các thành trì xung quanh."

"Vâng, quốc chủ, đoạn thời gian này chúng ta đã chiếm được hơn mười tọa thành trì, đất đai rộng vạn dặm, có được mấy ngàn vạn nhân khẩu và rất nhiều hào môn thế gia đầu phục."

"Đi, thu binh về nước." Vân Trung Long rống to một tiếng, tất cả binh mã tiếp tục chuyển động.

"Quốc chủ, tên Cổ Triệt này chết cũng tốt, tuy hắn là một cao thủ Khí Tông, gia tộc lại có chút thế lực ở trong nhân loại Hải tộc. Nhưng hắn lại có mưu đồ bất chính với tiểu thư của chúng ta. Tiểu thư của chúng ta chiếm được Phục Long đan đã hoàn thành cải tạo huyết mạch Hải Thần, dung hợp hoàn mỹ với huyết mạch nhân loại, về sau nhất định sẽ thành người nổi danh. Tên tiểu tử Cổ Triệt này sao có thể xứng đôi được."

"Ngươi nói cũng đúng, sau khi Lam nhi tiến vào học viện Thiên Vị đã được mấy vị lão tiền bối trong đó coi trọng nó, bắt đầu toàn diện bồi dưỡng nàng. Tu vi của nàng sẽ tiến bộ vô cùng nhanh chóng."

Cả hai vừa nói vừa rời khỏi vùng đồng cỏ mênh mông, làn gió thu mát rượi truyền thanh âm đối thoại của hai người Vân Trung Long và thuộc hạ đi rất xa.
Bình Luận (0)
Comment