Thanh Xuân Ấy, Nắng Có Trăng

Chương 3.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773
Nụ cười còn chưa kịp nở trên môi, khóe môi vừa khẽ động, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh. Moon Byul-yi không khỏi ngước lên nhìn, trước mặt là một đôi mắt sắc đen lạnh lẽo. Nét cười đông lại trên môi, ánh mắt kia hướng thẳng về phía này, tàn nhẫn hung ác như muốn đem cô ăn sống nuốt tươi.
Tiếng nhạc bỗng nhiên cao vút, ngón tay của Eric Nam bắt đầu tăng tốc rồi dồn dập, cảm giác như cả căn phòng đang nín thở. Tiếng nhạc vừa dứt cũng là lúc mọi người vỗ tay reo hò, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía.
Moon Byul-yi lại nhìn về hướng Kim Yong-sun, nàng đang nâng một chén rượu uống cạn, ánh mắt buông xuống, khóe môi điểm một đường tơ rượu trong suốt lấp lánh, thoáng nhìn tựa một nụ cười thanh nhã. Ánh mắt dữ dội như điện quang hỏa thạch vừa rồi tưởng chừng như ảo giác.
Sau tiệc, Nam lão gia nhiều lần thuyết phục mời nàng ở lại: "Tiểu thư Kim Yong-sun hiếm khi quá bước đến đây, cần gì phải về sớm như vậy?"
Thiếu gia Eric Nam mở to đôi mắt ấm áp thành khiết giữ chân nàng, mười ngón tay nắm chặt, muốn kéo tay áo Kim Yong-sun nhưng lại không dám, đành xoắn chặt lấy vạt áo mình đến không còn ra hình thù gì nữa.
Nhưng Kim Yong-sun vẫn nhất quyết từ biệt, thản nhiên buông một câu: "Nói chuyện cũng đã lâu, cũng đến lúc cáo từ." Nói xong liền bước ra khỏi gia tộc Nam. Sắc mặt càng lạnh hơn, đôi môi mỏng tựa hồ đang cố gắng kiềm nén điều gì đó .
Moon Byul-yi vội theo sau, sau đó liếc nhìn lại gia tộc Nam, thiếu gia Eric vẫn ngây ngẩn trông về phía này, ánh mắt hắn biết bao si mê, biết bao ai oán.
Thì ra hắn... Lại không khỏi thở dài một hơi, nhất định sẽ thương tâm một thời gian a...
"Ngươi thở dài cái gì?" Người trước mặt đột nhiên hỏi, lửa giận không còn cố áp chế mơ hồ lộ ra, lông mày nhíu chặt, đôi mắt đen sắc nặng nề như có áng mây đen kéo đến.
"Không... Ta không có." Moon Byul-yi không ngờ nàng lại nghe được, lên tiếng thanh minh.
"Hừ!" Kim Yong-sun không thèm nói nữa, nhanh chóng quay đầu đi rồi bước vào xe.
Moon Byul-yi cẩn thận theo sau nàng vào xe, đột nhiên người trước mặt đóng cửa xe rầm một tiếng lớn, khiến Moon Byul-yi ko khỏi giật mình. Moon Byul-yi run rẩy, nhẹ nhàng mở cửa xe ra mà bước vào ngồi, trong lòng ko ngừng lo lắng.
Lại làm gì chọc tới nàng rồi? Moon Byul-yi thầm nghĩ. Người này tính tình quả là âm tình bất định...
Trước mắt đã hiện ra con đường quen thuộc vào nhà. Xe chạy chậm dần rồi đỗ trước ngôi nhà cổ nguy nga, cùng những tôi tớ đang đứng trước cổng.
"Chào mừng nhị tiểu thư trở về." Vị quản gia mặc áo vest đen cúi chào.
Kim Yong-sun không nói một lời, bước thẳng qua bọn tôi tớ. Moon Byul-yi biết nàng đang tức giận, không dám chọc vào, bèn lẳng lặng đứng ở cửa phòng nàng. Nhất thời, trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe được hơi thở của cả hai, một người đang cố gắng kiềm chế, một người thận trọng dè dặt.
"Nhị tiểu thư, mời uống trà." Một tôi tớ bưng trà đến, bị không khí trong phòng dọa đến sợ hãi, ngữ điệu run run.
"Ra ngoài!" Kim Yong-sun mất kiên nhẫn quát lớn, đôi mắt sáng rực trừng hắn, chung trà sứ tinh tế trong tay tôi tớ rơi xuống đất, nhưng hắn cũng mặc kệ, vội chạy ra khỏi phòng. Trong phòng lại chỉ còn lại hai người, bầu không khí yên tĩnh đến ngay cả hô hấp cũng cảm thấy không được tự nhiên.
"Kim tiểu thư bớt giận." Chủ tử buồn bực, cần có người khuyên nhủ. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ở bên cạnh Kim Young-sun, Moon Byul-yi đã mang vai trò ấy.
"Ngươi còn biết đến tiểu thư sao..." Kim Yong-sun cười lạnh, đuôi lông mày xếch lên, liếc nhìn Moon Byul-yi, "Ta tưởng ngươi đã quên mất rồi."
"Ta không dám." Moon Byul-yi cúi đầu nói.
"Ngươi còn không dám?" Kim Yong-sun đứng lên chậm rãi bước đến trước mặt Moon Byul-yi.
Moon Byul-yi hơi ngẩng đầu, đôi mắt tàn nhẫn u ám gần trong gang tấc, sự phẫn nộ toàn bộ lộ ra trên gương mặt, khiến người ta không rét mà run.
"Nói, ngươi đã đi đâu?"
Bất chợt không nhìn thấy thân ảnh của Moon Byul-yi, trong lòng liền nổi lên một trận ba đào mãnh liệt, cô đi đâu, gặp ai, vì chuyện gì... Từng câu hỏi một xuất hiện trong đầu. Ở gia tộc Nam cô còn quen biết kẻ nào? Vốn luôn ở bên cạnh nàng, giờ lại tự tiện chạy đi tìm người khác... Chẳng biết tại sao lại biến thành cái bộ dạng này, trong tức giận còn kèm theo một tia bối rối, Kim Yong-sun cũng tự cảm thấy mỉa mai chính mình. Vốn chỉ là một tên tôi tớ thấp hèn, gia tộc Kim có không biết bao nhiêu kẻ như vậy, hào phóng đưa cô tới gia tộc Nam thì sao? Trong nhà của nàng trừ Moon Byul-yi ra thì không còn ai khác sao? Hết lần này tới lần khác nhìn cô sau khi trở về trên mặt vẫn còn lộ nét cười, trong lòng tức giận, thật muốn bỏ cô ở lại gia tộc Nam, chẳng phải đó là nguyện vọng của cô sao? Là nguyện vọng của cô, nguyện vọng của cô ... Đó là nguyện vọng của Moon Byul-yi? Không thể nào.. Rốt cuộc ai là chủ tử của cô? Là ai cưu mang cô về? (dạ! là tía của nàng!! =.=') Ai đã đồng ý sẽ phải ở lại gia tộc Kim đến khi hóa thành tro bụi? Một nô tì nhỏ bé mà cũng dám nuốt lời? Lửa giận bốc cao ba trượng, Kim Yong-sun hận không thể lôi Moon Byul-yi đến trước mặt hỏi cho rõ ràng.
Bàn tay Kim Yong-sun đang nắm chặt cánh tay Moon Byul-yi không tự chủ mà từ từ xiết lại, nàng nhả từng chữ một chậm rãi hỏi: "Ngươi đi đâu? Hả?"
Cánh tay bị xiết chặt nên đau, Moon Byul-yi nhịn không được nhíu mày, ngữ khí vẫn ôn hòa: "Ta đi gọi điện hỏi thăm Jung Whee-in, không kịp thỉnh ý tiểu thư, xin Kim tiểu thư thứ tội."
"Thứ tội? Ngươi giờ đã biết phải xin phép ta? Ngươi..." Kim Yong-sun còn muốn hỏi lại, lời vừa bật ra lại chợt dừng ở trên môi. Sợ là nói ra rồi ngay cả chính bản thân cũng cảm thấy kỳ quái. Liếc mắt một cái nhìn vào đôi mắt đen tuyền của cô, bắt gặp một tia đau đớn, nhưng rất nhanh lại bị vẻ thản nhiên che khuất. Lúc này mới nhớ tới chính mình đang nắm lấy cánh tay cô, trong bụng cáu kỉnh, tiện tay đẩy Moon Byul-yi qua một bên.
Moon Byul-yi còn chưa kịp nhận ra, đã bị Kim Young-sun đẩy mạnh, thân cô bất ngờ ko kịp giữ thăng bằng nên cả người ngã lăn trên đất. Hai chân bất chợt cảm thấy có vật gồ ghề mạnh mẽ đâm vào đầu xương. Chung trà bị đánh vỡ không có người thu dọn, mảnh vỡ sắc nhọn cứa lên bắp chân, đầu gối bị sưng đau nhức nhối lần trước vẫn còn chưa dứt, nay lại thêm vết thương trên bắp chân đau rát nóng bỏng, không cảm nhận được mặt sàn lạnh lẽo, trên trán đổ ra một tầng mồ hôi lạnh...
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Gia tộc Nam sai người đưa tới một hộp bánh dẻo Songpyeon, đựng trong cẩm hạp, nắp hộp đỏ thẫm điêu khắc một bức hồ điệp luyến hoa
Gã tài xế lần trước đến nói với Moon Byul-yi: "Vừa mới làm xong, còn nóng lắm!"
Moon Byul-yi mỉm cười với hắn: "Cảm ơn ngươi đã lo lắng."
Bước vào phòng, mở nắp hộp ra trước mặt Kim Yong-sun, mùi hương ngọt ngào ấm áp lan tỏa.
"Gia tộc Nam cho người đưa tới, tiểu thư có muốn nếm thử một chút không?"
"Cứ nhận lấy." Kim Yong-sun nhìn cô một cái, lại dời mắt về trang sách chằng chịt chữ, "Mang qua chỗ ngươi đi."
"Dạ. Cảm ơn tiểu thư ân điển." Moon Byul-yi đáp.
Lúc ra khỏi phòng, tên tài xế vẫn còn ở đó. Thấy Moon Byul-yi mang hộp bước ra, liền nhanh chân chạy đến hỏi: "Sao rồi? Kim tiểu thư có nếm thử không? Ngươi nói sao? Ai da... Ngươi nói chuyện này là sao đây? Thiếu gia của ta cũng không biết trúng tà gì nữa, vừa làm xong còn nóng hổi đã vội vàng kêu đưa tới, còn dặn Kim tiểu thư nói cái gì cũng phải nhớ kỹ, khi về hắn hỏi phải thuật lại không sai một chữ! Ôi... chuyện gì thế này? Ai ai... Ngươi nhất định đừng nói với ai nha, chuyện này ta chỉ kể ngươi nghe thôi, gia tộc Nam ta sắp bị mấy cái bánh dẻo này nhận chìm rồi, thất bại không biết bao nhiêu mẻ mới làm được một hộp nhỏ này, hiện giờ chúng ta hễ nhìn thấy bánh dẻo là sợ muốn chết..."
Moon Byul-yi mặc hắn nói thao thao bất tuyệt, chờ hắn nói mệt mới lên tiếng: "Kim tiểu thư không thích đồ ngọt."
"Nga nga, ta nhớ kỹ, nhớ kỹ... Để ta liền trở về nói với thiếu gia." Nói xong, hắn nhanh chân vào xe chạy đi, chớp mắt đã biến thành một chấm nhỏ ở phía xa xa.
Moon Byul-yi cười nhìn hắn, tay bốc một miếng bánh trong hộp gấm cắn thử, bánh mềm mà không nát, ngọt mà không ngấy, mùi vị đậu xanh lưu lại thật lâu trong miệng.
Khi còn bé, có bà thím cạnh nhà làm bánh dẻo rất ngon, từ phía đầu tường xa xa đã có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào, nước miếng nhỏ dài đến ba thước. Bà thím tốt bụng thường dùng khăn tay gói cho Moon Byul-yi một ít. Moon Byul-yi mang đến gốc cây hòe ở cạnh thôn, ngồi dưới tàng cây cái miệng nhỏ từng miếng, từng miếng một chậm rãi thưởng thức, vừa thích thú lại vừa tiếc nuối. Loại bánh này tuy tầm thường nhưng cũng khá khó làm, vị thiếu gia họ Nam kia ắt đã phải học rất lâu, đôi tay hắn thường chỉ dùng đánh đàn họa tranh nay lại cam tâm vất vả chuyện bếp núc.
Trong phòng, một đôi mắt chậm rãi hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn đến người nọ đang ngây ngốc đứng dưới cổng, y phục xanh biếc, mái tóc đen tuyền buông dài đến thắt lưng, khuôn mặt mơ hồ dưới ánh mặt trời, khóe miệng dường như hơi cong cong, bên môi có phần đạm nhiên, lại có phần phức tạp. Quần áo bay phấp phới, quang ảnh mông lung, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành một luồng khói nhẹ tiêu tán, vô ảnh vô tung.
Chợt thất thần trong một khắc, đôi mắt đang đọc sách cũng quên mất mình đang dừng khúc nào. 
---Hết chương 3 (phần 2)---  
Bạn Sun ngược người ta xong lại dỗ ngọt bằng bánh =)  

Bình Luận (0)
Comment